One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 404: Phương thức đổ bộ lên bờ này không đúng lắm

Chương 404: Phương thức đổ bộ lên bờ này không đúng lắm
“Ui da, đau quá!” Sharkler hơi chật vật. Vừa rồi hắn định xuống nước để xác nhận tình hình núi lửa dưới đáy biển, đang trong tư thế nhảy xuống thì thuyền bay lên, hại hắn lăn mấy vòng trên boong thuyền, không dễ gì mới nắm được lan can thuyền và dừng lại.
“Có cần kích thích thế không?” Diệp Ngôn mặc đồ tuần lộc ôm chặt cột buồm, cân nhắc xem làm thế nào để cập bờ an toàn. Nếu chỉ có một mình cậu thì gọi Kim Nhị Bằng ra chở cậu bay là được, nhưng con thuyền to như thế này… Chẳng lẽ lại gọi Hỗn Độn thú ra làm đệm thịt ư?
Artoria vẫn rất bình tĩnh, chỉ là tạm thời cô cũng không nghĩ ra được giải pháp nào tốt cả, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là thử dùng ma lực để bảo vệ thân thuyền khi nó cập bờ, cố gắng giữ cho nó chịu ít thiệt hại nhất có thể.
“Á á oa~” Ban đầu Thụy Manh Manh cũng hét lên nhưng rất nhanh cô đã chú ý đến khung cảnh kỳ lạ trên hòn đảo: “Thật ngoạn mục!”
Hàng trăm cột nước xung quanh hòn đảo nhanh chóng bốc thành hơi nước, những cột hơi nước trắng xóa nối liền với nhau trên bầu trời trông giống như một chiếc vương miện khổng lồ.
“Cô lệch trọng điểm rồi, vấn đề quan trọng là chúng ta phải tiếp đất như thế nào bây giờ?” Trương Đạt Dã cảm thấy tình huống không ổn, mắt thấy con thuyền đã dừng lao vọt lên cao, bây giờ Hope bay về phía trước chỉ dựa vào quán tính, nếu từ đây rơi xuống thì con thuyền tan nát thật mất.
“Tom, hay là mày biến thành cái dù đi?”
Tom đang ôm cứng ngắc pho tượng ở mũi tàu, lắc đầu lia lịa tỏ ý muốn nói xin chủ nhân không đáng tin cậy đừng đùa nữa đi. Nó chỉ là một con mèo nhỏ xinh, có biến thành cái dù được thật thì cũng không cứu nổi con thuyền lớn như vậy.
Trương Đạt Dã nhanh chóng lục lọi cột vật phẩm, lôi ra một quả pháo hoa tên lửa đẩy cỡ lớn cao gần bằng Tom… Chính là loại có thể dễ dàng đưa Tom bay lên vũ trụ ấy.
“Thôi thì còn nước còn tát!” Trương Đạt Dã nhanh chóng buộc quả pháo lên đỉnh cột buồm và đốt pháo khi Hope bắt đầu rơi xuống.
“Xì!” Đuôi pháo bắt đầu xì ra tia lửa, tốc độ rơi của con thuyền dần chậm lại rất phản khoa học, chỉ là có vẻ không duy trì được lâu lắm.
“Diệp Ngôn, gọi Cờ yêu của nhà anh xuống dưới đỡ một tí, dùng hết sức luôn nhé!”
“Đã rõ.” Diệp Ngôn phất tay thả Cờ yêu ra: “Lần sau ngồi thuyền hay là chèo bè gỗ ra khơi thì trông cậy hết vào tụi bay đó!”
Tám Cờ yêu bay từ Cờ quái vật vàng xuống dưới đáy thuyền, dùng hết sức nâng lên.
Nhưng thực tế thì lực lượng chủ đạo chỉ có Kim Nhị Bằng mà thôi, chân thân của bảy Cờ yêu còn lại không thể bay nên chỉ có thể duy trì trạng thái sương mù hóa, sức mạnh của trạng thái sương mù thì có hạn, bảy đứa cộng lại cũng chẳng nâng nổi mình Diệp Ngôn ấy chứ, chỉ có thể coi là góp cho đủ số.
Kim Nhị Bằng dùng cả hai tay nâng đáy thuyền, thậm chí nó còn áp cả mặt lên, liều mạng vỗ cánh. Vất vả là thế mà nó vẫn không quên cắn răng oán trách: “Bảy chúng mày đúng là vô dụng lười biếng.”
Cờ yêu khác không phục nó, việc thì phải làm, cũng không thể thua võ mồm được: “Chẳng phải do mày yếu quá à? Nếu là đất bằng thì một mình Lỗ Đại Sơn đã có thể xử đẹp rồi!”
Artoria đang giữ bánh lái ở mũi thuyền chợt thấy hy vọng: “Khu rừng đằng trước có một con sông, mau nghĩ cách để thuyền rơi xuống sông đi!”
Sharkler vất vả lắm mới bò dậy được, thấy đất liền càng lúc càng gần thì nhanh chóng tính toán: “Không ổn, với tốc độ rơi hiện tại thì không kịp đến chỗ sông mất, mau thu buồm lại!”
“Tôi đi thu!” Thụy Manh Manh và Brook gần như vừa chạy vừa lăn tới cột buồm kéo dây thừng, Diệp Ngôn đang ôm cột buồm cũng thu cánh buồm còn lại, chỉ là bọn họ còn chưa kịp buộc lại thì lực cản tiến lên bỗng nhỏ hơn, tốc độ của Hope nhanh hơn vài phần.
Sharkler tính toán lần nữa: “Vẫn còn thiếu chút nữa!”
Artoria đứng ra: “Phong Vương Kết Giới!”
Cơn gió vô hình bao bọc quanh thân Hope, làm giảm lực cản tiến lên xuống mức thấp nhất, Hope thành công vượt qua khu rừng và chuẩn bị hạ cánh!
Lúc này, quả pháo tên lửa trên đỉnh cột buồm tắt ngúm, đám Cờ yêu dưới đáy thuyền bỗng chịu áp lực gấp đôi: “Chủ nhân, bọn tôi không thể chống đỡ nổi nữa!”
Diệp Ngôn hét lên: “Chống đỡ không nổi cũng phải gắng mà chống, vài giây nữa thôi cũng được, chỉ cần giữ tốc độ này và rơi xuống sông thôi!”
Lúc này, cây cối cao lớn và tán cây rậm rạp trong rừng thỉnh thoảng va quẹt vào thân thuyền, Kim Nhị Bằng ở bên dưới cũng bị tát cho mấy cái nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.
Trương Đạt Dã nhìn bờ sông càng lúc càng gần: “To chuyện rồi, hình như thuyền sắp bay qua sông luôn rồi!”
“Lần này, bất luận thế nào cũng phải đi ra cho tao!” Diệp Ngôn vươn tay ra: “Triệu hoán, Hỗn Độn thú!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận