One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 339: Thăm dò (2)

Chương 339: Thăm dò (2)
"Bản hòa tấu này thật tuyệt vời." Sharkler tán thưởng khi nghe khúc nhạc dạo của bản [Rượu của Bink].
"Sharkler, anh cứ nghe mãi thế có ổn không?" Artoria nhắc nhở, sau khúc nhạc dạo là bản hợp xướng, cô nhớ Sharkler rất ghét ca hát.
Sharkler thay đổi sắc mặt... À không, biểu cảm của hắn không thay đổi mà chỉ có ánh mắt thay đổi, hắn nghe vậy bèn muốn đi ngay nhưng không còn kịp nữa.
"Hú a hú a hú hú, á hú hú a..."
Tiếng hát vang lên, Sharkler ôm đầu, nhắm chặt hai mắt ngồi sụp xuống đất, run như cầy sấy: "Đừng hát nữa, tôi rất ghét ca hát!"
Artoria nghĩ lúc này không thể tắt hộp âm nhạc hình ốc biển này được, cuối cùng đành phải nắm lấy đuôi cá mập của Sharkler lôi đi.
Đợi khi kéo hắn đến nơi không còn nghe thấy tiếng hát, hắn mới bảo cô dừng lại: "Hình như giọng ca này không đáng sợ lắm thì phải?"
Artoria hỏi: "Sao? Anh không sợ tiếng hát nữa à?"
"Không phải." Sharkler lắc đầu: "Tuy lúc mới nhắc tới ca hát tôi đã nổi da gà rồi, nhưng bài hợp xướng của họ lại khác."
Sharkler thử đi về trước mấy bước: "Cô nghe đi, nhạc cụ được chơi ngày càng ít đi, cả người hát cũng như thế."
Artoria gật đầu, ngoài ra nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ nghe được tiếng người hoặc nhạc cụ ngã xuống: "Brook từng nói lúc đó họ đều trúng độc, tiếng ca dừng lại có lẽ chính là khi họ không chống đỡ nổi nữa."
"Nhưng tiếng hát của họ chẳng có vẻ gì là bi thương và tuyệt vọng cả, tôi nghe tiếng họ hát như nhìn thấy gương mặt cười tươi của họ, đây là thứ họ muốn để lại cho Laboon nhỉ." Ánh mắt của Sharkler dần trở nên dịu dàng.
Hai người cứ đứng ở cách đó không xa và lắng nghe khúc hợp xướng dần đến hồi kết, dường như đang tận mắt nhìn thấy quá trình lụi tàn của băng hải tặc Rumbar.
Dần dà, cả dàn hợp xướng biến thành năm người hợp xướng, rồi bốn người hợp xướng... Cuối cùng chỉ còn đơn ca...
Toàn thể hợp tấu biến thành nhóm ngũ tấu, tứ tấu... Và độc tấu...
Từng đồng đội lần lượt ngã xuống, chỉ còn mỗi Brook vừa rơi nước mắt vừa cố gắng giữ nụ cười trên môi, hoàn thành món quà dành cho Laboon.
Brook chết đi, chỉ còn lại mỗi bộ xương, cất giữ hộp âm nhạc hình ốc biển quý giá, ngắm nhìn bầu trời ngoài kia bằng hốc mắt trống rỗng. Không biết sương mù đã tan từ bao giờ, từng sợi nắng vàng óng ánh phủ xuống cơ thể của Brook và cả những bia mộ chôn cất từng thành viên của băng hải tặc Rumbar...
Đây là băng hải tặc Rumbar lúc nào cũng đầy ắp niềm vui và tiếng cười, là băng hải tặc Rumbar có thể dỗ những đứa trẻ đang khóc cũng cười thành tiếng.
Sau khi trở về, Brook nghe theo lời đề nghị của Trương Đạt Dã, tháo lá cờ hải tặc của băng hải tặc Rumbar xuống để làm một trong những tín vật nhận lại Laboon sau này, “niêm phong” nó chung với vỏ sò âm nhạc vào trong hộp sọ của mình.
Suy cho cùng, giờ hắn đã là một bộ xương, ngoại trừ bộ tóc xù bông ra thì hắn khác hẳn trước đây, điều hắn lo lắng nhất là Laboon không nhận ra hắn nên có càng nhiều thứ có thể dùng làm tín vật thì càng tốt.
Về phần chiếc thuyền, Brook đã tặng nó cho những người trong Hiệp hội nạn nhân, sửa chữa một chút là đủ để bọn họ sử dụng đi khỏi nơi này.
Chiều nay, mọi người tập trung trên boong tàu của Hope thưởng thức bữa trà chiều nhàn nhã. Sau khi lênh đênh trên biển lâu như vậy, chẳng mấy khi cập bờ mà còn đánh một trận lớn nên mọi người quyết định nghỉ ngơi một ngày, sáng mai khởi hành sớm.
Ai chơi bài thì chơi bài, ai đọc sách thì đọc sách, có mỗi Trương Đạt Dã nằm bò trên bàn nhỏ với cây bút và tờ giấy, mặt cau mày có, vò đầu bứt tóc viết kế hoạch giáo dục cho Perona.
Trương Đạt Dã thật lòng muốn cô nhóc này cải tà quy chính, vấn đề là việc này tiêu tốn quá nhiều tế bào não.
Tom và Thụy Manh Manh bê hai cái khay bước ra khỏi cabin và phân phát đồ uống cho mỗi người.
Khi Perona nhận lấy phần của mình, cô nhóc dùng ống hút chọt vào thành ly và thì thầm: “Sao lại là nước trái cây? Tôi muốn uống cacao nóng.”
“Được thôi.” Trương Đạt Dã đặt một tờ giấy trước mặt cô nhóc rồi nói: “Chỉ cần em ghi nhớ hết những điều này thì anh sẽ cho em một cốc cacao nóng.”
“Cái gì đây?” Perona nhìn vào đầu đề, đọc to từng chữ: “Quy tắc dành cho học sinh tiểu học? Sao tôi phải ghi nhớ mấy cái này?”
“Anh đây tốn rất nhiều công sức mới viết xong đấy.” Trương Đạt Dã uống một ngụm nước trái cây, dựa vào lưng ghế như trút được gánh nặng. Cậu phải vắt óc nhớ lại và bịa thêm mới góp ra được thứ xưa lắc xưa lơ này. Coi như là bài học đầu tiên của Perona.
Nhưng nếu học sinh tiểu học có thể tuân thủ những quy tắc như vậy thì trên thế giới lấy đâu ra lắm trẻ con quậy phá như vậy.
Muốn con bé chấp hành hết những quy tắc này là điều không thực tế, nhưng nếu để nhóc ấy học thuộc lòng thì ít nhiều cũng có vài phần tác dụng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận