One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 347: Nổ cho anh đây!

Chương 347: Nổ cho anh đây!
Artoria gật đầu: “Thì ra là thế, tóm lại chỉ cần đảm bảo pháo trên cạnh thuyền có thể nhắm đến kẻ địch nhiều nhất là được chứ gì? Có điều tình huống tốt nhất là nhắm thẳng vào đầu thuyền à?”
“Chính là như vậy.” Sharkler khẳng định.
“Thế thì…” Artoria nhanh chóng xoay bánh lái, Hope Diamond vạch ra một vòng cung duyên dáng trên mặt biển, hoàn hảo nhắm cánh trái vào chính đầu thuyền hải tặc.
Thụy Manh Manh tinh mắt nhảy xuống, hỗ trợ điều chỉnh cánh buồm để đảm bảo động lực.
“Đẹp!” Trương Đạt Dã tán dương, sau đó lập tức hô: “Cánh cung bên trái đón tiếp địch bằng một nửa loạt đạn, khai hỏa!”
Họng pháo phía bên trái Hope Diamond chuyển động, một lát sau tóe ra năm đốm lửa, năm viên đạn tròn vo bay ra ngoài.
Sharkler ngẩng đầu hét: “Sếp Đạt Dã, không hiểu mệnh lệnh thì đừng có hô lung tung. Chúng ta chỉ có năm khẩu pháo lớn, lại không có pháo tháp, sao có thể bắn nửa loạt đạn được!”
“Ặc…” Trương Đạt Dã nghẹn lời, chẳng qua là cậu cảm thấy nói câu vừa rồi có vẻ rất ngầu lòi, đành phải lúng túng hắng giọng: “Vậy để tôi đổi câu khác nhé, các anh em, nổ cho anh đây!”
Tom nhìn thoáng qua khẩu pháo lớn của mình, hình như nó đẩy sai vị trí rồi, tốn bao công sức đẩy khẩu pháo từ mạn thuyền bên phải sang mạn thuyền bên trái, chuẩn bị châm lửa, sau đó… thuyền đổi hướng.
Năm viên đạn rơi xung quanh thuyền hải tặc rồi nổ tung, khiến nước bắn lên thật cao.
Chiếc thuyền hải tặc kia không đứng im tại chỗ chờ bị đánh mà điều chỉnh hướng đi, cho nên Artoria cũng điều chỉnh phương hướng của thuyền bên mình.
Nhưng chuyện này lại hại Tom thê thảm, chắc là do khẩu pháo còn chưa dừng hẳn, hai bánh xe đằng sau vẫn đang quay nên Tom vừa mới lấy diêm ra đã bị nghiến bẹp dí, còn in hằn hai vệt bánh xe trên người nó.
Tom nằm trên boong thuyền, vẻ mặt mê mang.
Thuyền hải tặc ở phía đối diện chẳng biết tại sao lại không nã pháo mà muốn chậm rãi tới gần Hope Diamond.
Trương Đạt Dã mặc kệ bọn chúng, gọi Brook và Diệp Ngôn lắp đạn vào rồi tiếp tục khai hỏa.
Oành oành oành… Lại một vòng pháo nổ ra, năm viên đạn pháo bay khỏi nòng. Căn cứ vào mắt nhìn của Trương Đạt Dã, lần này họ ngắm rất chuẩn, với tốc độ của con thuyền hải tặc đối diện thì dù nó chuyển hướng đi đâu cũng vẫn sẽ trúng hai ba phát đạn.
Nhưng đúng vào lúc đạn sắp đánh trúng thân thuyền, một tia sáng màu hồng phấn bắn ra, bao phủ ba viên đạn pháo.
Ba viên đạn pháo giống như bị ấn nút tạm dừng, lơ lửng giữa không trung. Chờ đến khi thuyền hải tặc chạy đi rồi, chúng mới lần nữa khôi phục tốc độ.
Sharkler giật mình: “Đó là năng lực gì vậy? Đạn pháo bị cố định kìa?”
Artoria phủ định: “Không, không hoàn toàn bị cố định, chỉ là tốc độ bay cực kỳ chậm, đến mức mắt người bình thường khó mà phân biệt nổi.”
Năng lực kỳ lạ này khiến Trương Đạt Dã lập tức nhớ tới một người, Foxy Cáo Bạc, có thể phát ra tia sáng chậm chạp. Tốc độ của những đồ vật bị tia sáng chạm vào sẽ trở nên cực kỳ chậm chạp, một khoảng thời gian sau sẽ trở lại bình thường.
Nói tóm lại, là một người buồn cười chiếm được năng lực cực mạnh.
Sau một vòng xạ kích, đạn pháo vốn có thể bắn trúng đích lại bị tia sáng chậm chạp chiếu vào một lần nữa, khoảng cách giữa hai bên đã gần lại rất nhiều. Lúc này Tom bị đè bẹp dí cuối cùng cũng thành công bắn ra phát đạn đầu tiên của mình trong ngày hôm nay.
Đối phương dường như vẫn không định nã pháo, một người đứng ở đầu thuyền, cầm loa phóng thanh chuẩn bị chiêu hàng: “Alo alo, người đối diện nghe cho kỹ… Ầm! Ù ù…”
Viên đạn của Tom vừa vặn đánh trúng loa phóng thanh, khiến người đứng ra chiêu hàng cũng bị hất tung.
“Thuyền trưởng!” Đám hải tặc trên thuyền la hét.
Trương Đạt Dã cầm ống nhòm quan sát người có cái mũi dài màu đỏ, mái tóc trên đầu như chẻ đôi đang nằm trên boong thuyền: “Đúng là thằng cha này rồi, Tom bắn hay lắm.”
Tom nhận được khích lệ thì chống nạnh, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.
Nhưng trên chiếc thuyền đối diện lập tức truyền đến tiếng mắng chửi:
“Khốn kiếp!”
“Vô đạo đức!”
“Đánh lén nhân lúc thuyền trưởng của chúng ta chiêu hàng.”
“Cặn bã!”
Trương Đạt Dã đỡ trán, bị một đám cặn bã mắng chửi là cặn bã, quả nhiên nói chuyện với những người này cần phải dùng pháo lớn: “Nạp đạn xong thì cứ bắn tiếp đi.”
Sau đó lại là một lượt pháo bắn ra, hai quả pháo nổ tung bên cạnh thuyền hải tặc, lưu lại vết rách trên thân thuyền.
Đám hải tặc chịu dư chấn, lắc lư ngã trái ngã phải, Foxy cũng lập tức bừng tỉnh, cầm loa phóng thanh lên lần nữa: “Người đối diện nghe đây, lập tức đình chỉ pháo kích. Tôi lấy thân phận thuyền trưởng thuyền hải tặc Cáo Bạc, muốn khiêu chiến trò chơi ba xu Davy Back Fight với các người.”
Loa phóng thanh trong phòng quan sát của Hope Diamond vang lên tiếng Brook: “Cậu Đạt Dã, có muốn ngừng bắn và chấp nhận khiêu chiến không?”
Trương Đạt Dã khịt mũi coi thường: “Hắn nói ngừng bắn thì ngừng hả? Nghĩ hay lắm, tiếp tục bắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận