One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 263: Chẳng phải chủ nhân nên nấu cơm cho thú cưng à (1)

Chương 263: Chẳng phải chủ nhân nên nấu cơm cho thú cưng à (1)
Chẳng may không thể hòa giải được thì hắn cũng dám đánh một trận hoặc liều mạng với đối phương.
Nhưng nếu chuyện này liên quan đến đảo Người Cá thì hắn sẽ tự ràng buộc chính mình, lấy đại cục làm trọng. Như lời hắn nói thì chính là: “Tôi cũng có ‘nhân nghĩa’ của chính mình”.
"Nếu thế, lão phu đi trung tâm hải quân giao nhận vậy. Khi nào tôi về sẽ đón Keimi và Papug."
Trương Đạt Dã gật đầu: "Được, về đến nơi tới thẳng quán rượu đón người là được. Lần trước cũng nói mời anh uống rượu mà."
"Chuyện đấy thì sợ..." Jinbe vẫn lo lắng thân phận của mình sẽ mang lại phiền phức cho Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã thì không hề lo: "Chẳng phải các anh nói muốn tăng thêm hiểu biết lẫn nhau à? Khởi đầu cứ để mấy chục khách trong tiệm tôi hiểu hơn về anh đi."
Jinbe hỏi: "Làm vậy có bất ngờ quá không?"
Trương Đạt Dã an ủi: "Không cần lo lắng, cái gì cũng phải có bắt đầu chứ. Dù bọn họ có ngứa mắt anh cũng chẳng làm gì được anh."
Jinbe: “...” Nghe cậu an ủi làm tôi càng lo đấy.
Cuối cùng Jinbe vẫn đồng ý, về thuyền chạy đến trung tâm hải quân, đại khái trên đường đi còn phải liên hệ với trung tâm hải quân trước mới được.
Lúc về quán rượu, Sharkler dùng cặp chân nhỏ ngắn không quá tiện của mình, vất vả đạp xe bong bóng… Hắn cứ đòi thể nghiệm một phen.
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh ngồi ở sau xe bong bóng, Thụy Manh Manh ôm Keimi trong lòng, Keimi lại ôm Papug, trông rất hài hòa.
Keimi kể mọi người nghe những chuyện trong gần nửa tháng qua, thật ra đa phần là chuyện vụn vặt kiểu mỗi ngày chơi cái gì với các bạn nhỏ khác vân vân. Cũng thỉnh thoảng sẽ đi nghe nữ hoàng Otohime diễn giảng, đôi lúc còn chạy đến chơi với Shirahoshi.
"Đúng rồi, dạo này công chúa Shirahoshi đang học nhu thuật nhân ngư, trông rất giỏi!" Keimi quơ quơ nắm tay nhỏ, ra hình ra dáng.
"Nhu thuật nhân ngư? Shirahoshi á?" Trương Đạt Dã tưởng tượng dáng người của công chúa Shirahoshi sau khi lớn lên, khác nào hình ảnh Sharkler khống chế Cá mập khổng lồ đánh Karate người cá? Hơi sợ!
Sao biển Papug nhảy ra chứng minh cảm giác tồn tại: "Nhắc tới công chúa Shirahoshi, tôi có giao tình với cô ấy."
"Hả? Thật không?" Keimi kinh ngạc: "Sao trò không biết?"
Papug hơi chột dạ, nhưng hiếm thấy mọi người đều tập trung nghe mình nói chuyện, nó chống nạnh ra vẻ bình tĩnh: "Đương... Đương nhiên rồi. Nói nhỏ cho mọi người biết, tôi là người tình của cô ấy."
"Há~~~~" Keimi tương đối dễ lừa, nghe là tin luôn, kinh ngạc đến mức tròng mắt lồi ra ngoài.
Thụy Manh Manh sờ đầu Keimi: "Sao nghe như lừa đảo thế?"
"Biết đâu là thật thì sao?" Trương Đạt Dã lộ ra vẻ mặt âm trầm: "Tuy tên muốn làm người tình của công chúa Shirahoshi lần trước bị quốc vương Neptune chém đầu rồi. Nhưng tôi nghe nói khả năng hồi sinh của sao biển rất mạnh. Chắc bị chém đầu cũng không sao đâu?"
Không biết cơ thể Papug cấu tạo thế nào, cả người ứa mồ hôi lạnh: "Thật xin lỗi! Tôi nói phét thôi!"
Nó chỉ là một con sao biển đáng yêu, không biết mình có năng lực hồi sinh không, cũng hoàn toàn không muốn biết. Thật là đáng sợ, sau này tuyệt đối không nói phét linh tinh nữa.
Đến quán rượu, Keimi lần lượt ôm Artoria và Tom, sau đó giới thiệu Papug với bọn họ, thuận tiện kể lại quá trình nhặt được Papug.
Trương Đạt Dã nghe xong thì thở dài: "Không hổ là thú cưng em nhặt được, hóa ra cũng suýt bị cá lớn ăn chỉ vì ngẩn người. Với cả, không ngờ em còn cứu được nó?"
"Ha ha ha, em cũng không giỏi vậy đâu!" Keimi gãi gáy, dáng vẻ ngượng ngùng.
Thụy Manh Manh xoa xoa đầu nhỏ của cô bé: "Không phải khen em đâu."
Keimi khiếp sợ: "Hở~~ không phải ạ?"
"Cứu mạng! Có ai mau tới cứu tôi với! Tôi không phải đồ ăn đâu mà!"
Mọi người nhìn theo hướng tiếng kêu cứu, phát hiện Tom đang đuổi Papug chạy vòng quanh bàn rượu.
Tom tay phải cầm dao, tay trái cầm nĩa, còn buộc khăn ăn quanh cổ, vừa đuổi vừa chảy nước miếng.
Papug điều động chân ngắn nhỏ chạy thật nhanh, nước mắt sắp rớt ra tới nơi.
Dù sao hắn cũng không phải là Jerry, không kiên trì được bao lâu trong tay Tom. Thấy sắp bị đuổi kịp, Papug vội nhảy thẳng vào lòng Keimi.
Tom bám sát, tung chiêu mèo đói vồ mồi, sau đó... bị Trương Đạt Dã nắm gáy: "Không phải đã nói đó là thú cưng của Keimi rồi à? Không được ăn."
"Suýt thì bị ăn rồi, mèo thật là đáng sợ!" Papug khóc lóc kể lể.
"Không phải sợ. Tom thân ái sẽ không ăn thật đâu. Lúc trò mới tới cũng bị cắn một ngụm!" Keimi chỉ đuôi của mình.
Kỹ năng an ủi người này chắc là học của Trương Đạt Dã học, làm Papug nghe xong càng sợ hơn.
Thấy Tom gật đầu cất dao nĩa, Trương Đạt Dã mới bỏ nó xuống: "Cũng nên nấu cơm rồi. Nhớ nấu thêm nhiều món Keimi ăn được. Chỗ kia có hến với sò tươi vừa mua đấy."
Tom ý bảo đã biết, nó vẫn nhớ thói quen ăn uống của nhân ngư, không ăn cá và thịt động vật ấy gì. Tom xách nguyên liệu nấu ăn vào bếp.
Keimi hỏi: "Em dùng phòng bếp được không ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận