One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 534: Tom: Không phải mèo, mèo không làm (2)

Chương 534: Tom: Không phải mèo, mèo không làm (2)
"Thiếu tá Nezumi, số lượng tiền thưởng không đúng rồi?"
"Sao có thể không đúng được?" Thiếu tá Nezumi làm bộ hỏi lính hải quân vừa đi lấy tiền: "Cậu giao cho cậu Đạt Dã bao nhiêu tiền?"
"5… 5200 vạn Belly ạ!"
"Xác định là con số này chứ?"
"Vâng! Thuộc hạ xác định, tuyệt đối không thiếu!"
Thiếu tá Nezumi hài lòng gật đầu: "Cậu Đạt Dã này, tôi tin cấp dưới không lừa mình. Phiền cậu đếm lại cẩn thận đi. Nhưng nếu cậu vô ý làm mất thì chúng tôi cũng hết cách. Chi chi chi chi..."
Nói xong, thiếu tá Nezumi vê chòm râu của mình, cười gian lộ ra trọn vẹn bản chất của tiểu nhân.
"Sếp ơi, làm thế nào bây giờ?" Thụy Manh Manh đứng cạnh Trương Đạt Dã bối rối. Cô nhìn ra được tiền ít hay nhiều, chẳng lẽ gặp phải quan tham trong truyền thuyết à? Nhưng cô cũng không biết nên ứng phó kiểu gì, vô thức nắm lấy chuôi kiếm.
Thiếu tá Nezumi thấy động tác của Thụy Manh Manh thì cười càng rực rỡ: "Ê này, cô gái, cô không định tập kích hải quân chứ hả? Bị truy nã đấy nhé!
Cô cậu ăn may nhặt được một băng hải tặc nhỏ mà thôi, lấy được hơn 50 triệu Belly tiền thưởng thì nên vui mừng mới phải?"
Trương Đạt Dã kinh hãi. Cậu tưởng nhân vật phản diện nhỏ trông rất gian trá này sẽ dùng thủ đoạn cao minh nào để nuốt trọn tiền thưởng cơ, kết quả là cứ trở mặt không nhận nợ thế thôi à?
Trong nguyên tác, gã cướp tiền của Nami còn biết gán danh kẻ trộm cho cô cơ mà. Chẳng lẽ mới lên làm sĩ quan cấp tá chưa lâu nên chưa trưởng thành à?
Trương Đạt Dã nhìn gã: "Ngài muốn tham ô tiền thưởng của chúng tôi à?"
"Hậu quả khi nói xấu thiếu tá hải quân nghiêm trọng lắm đấy. Thôi thì hôm nay tâm trạng của tôi không tồi, không so đo với cô cậu. Thông minh chút đi." Thiếu tá Nezumi xoay người hạ lệnh: "Trở về địa điểm xuất phát!"
Gã nói tâm trạng tốt là thật, ra nhận cái băng hải tặc là kiếm lời 30 triệu Belly, chờ trở về có thể khui chai rượu vang đỏ. Lại nói, mấy tháng trước có một nhà hàng trên biển vừa khai trương, danh tiếng rất khá, quyết định tới nơi đó ăn mừng đi.
Quân hạm và thuyền của băng hải tặc Black Cat cùng lúc khởi hành, Trương Đạt Dã nhìn theo bọn họ lên đường, không cho Thụy Manh Manh ra tay.
Thụy Manh Manh tức tối bất bình: "Sếp, cứ để họ đi như thế à?"
Trương Đạt Dã cười khẽ: "Đánh hải quân thì phiền lắm. Không sao đâu, tiền này tìm người khác đòi là được, còn có thể thuận tiện cách chức gã."
Vì một con chuột mà gánh lệnh truy nã thì không đáng chút nào. Chỉ cần liên lạc với một hải quân trị được gã là xong.
Trương Đạt Dã xòe ngón tay đếm những hải quân có phương thức liên lạc trong bộ nhớ điện thoại nhỏ của mình: Kuro, Kadar, T-Bone, Gion, Garp, Borsalino, Strawberry...
Vô thức quen biết nhiều cao tầng hải quân thật đấy. Tiếc là trong sự kiện Sư Tử Vàng lần trước không thấy Chim Trĩ Xanh lộ mặt, chưa kịp trò chuyện cẩn thận với nhau.
Suy ngẫm một lúc, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho trung tướng Gion, vị này quen nhất, lại còn đủ quyền hạn. Thậm chí dù không đủ quyền hạn cũng đủ quan hệ.
Đến nỗi tuy Garp cách gần nhất nhưng người ta còn chẳng thèm nhận điện thoại của Sengoku nữa là. Trương Đạt Dã cảm thấy mình không có mặt mũi đến thế.
Điện thoại nhanh chóng được nối.
"Đạt Dã -chan? Lâu quá rồi nhỉ, cuối cùng cũng quyết định muốn gia nhập hải quân đúng không?" Giọng Gion có vẻ hơi mệt mỏi, chẳng qua cách ăn nói vẫn quyến rũ như trước.
Trương Đạt Dã vô tình từ chối: "Không hề luôn."
Trung tướng Gion hỏi tiếp: "Tức là Artoria -chan nhớ tôi rồi đúng không? Nếu Artoria -chan muốn làm hải quân thì cậu không được quấy rối đấy nhé!"
"Cô nghĩ nhiều quá." Trương Đạt Dã thuận giọng điệu của cô ấy: "Bây giờ Artoria -chan không ghét cô là tốt lắm rồi."
Artoria đang uống trà ăn bánh ngọt quay đầu nhìn thoáng qua Trương Đạt Dã, đồng thời nhét một miếng bánh quy bé xinh vào miệng, không biết chuyện này liên quan gì đến cô.
Trung tướng Gion nghi ngờ: "Hở? Tại sao? Có phải Đạt Dã -chan cứ nói xấu tôi mãi không?"
Trương Đạt Dã nói: "Là hải quân nhà các cô có sâu mọt. Vừa rồi có vị thiếu tá khấu trừ tiền thưởng của chúng tôi, Artoria -chan sắp không có cơm ăn, hảo cảm với toàn bộ hải quân hạ xuống ít nhất 50%."
Trung tướng Gion trầm mặc một thoáng, giọng trở nên nghiêm túc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trương Đạt Dã mách lại chuyện thiếu tá Nezumi, cuối cùng nói: "Trông bộ dáng kênh kiệu ương ngạnh ghét lắm nhá, nhưng chúng tôi không đánh được, chỉ đành tố khổ với cô."
"Tôi biết rồi. Tôi xin lỗi cậu vì trong hải quân có người làm ra hành vi như thế. Nhất định sẽ bồi thường tiền thưởng cho mọi người. Xin đừng vì một người mà hiểu lầm toàn bộ hải quân."
Trung tướng Gion không nghi ngờ Trương Đạt Dã, cô biết trong hải quân khó tránh khỏi có sâu mọt, người như đám Trương Đạt Dã chưa đến mức lừa cô vì chút tiền lẻ này.
Đương nhiên, cái câu Artoria -chan đói bụng nên ghét hải quân thì nghe xong rồi thôi, tám phần là cố ý kích đểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận