One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 530: Kỹ năng Tekkai tệ hại này có độc (1)

Chương 530: Kỹ năng Tekkai tệ hại này có độc (1)
Mà bây giờ, người mình đã bị đánh ngã sạch sẽ, không giúp được gì nữa, Kuro cũng sẽ không bận tâm có ngộ thương hay không. Bản thân còn sống mới là quan trọng nhất.
Chiêu này dưới mắt người bình thường thì đáng gờm lắm, chứ Trương Đạt Dã thấy chẳng có gì ghê gớm cả. Chẳng qua là bản mute của ‘Soru soru soru soru soru’ thôi còn gì.
Lúc này, Trương Đạt Dã chỉ thấy Kuro giống một con chó ngáo đang điên cuồng phá nhà, mười lần công kích thì tám lần trúng thuyền, hai lần còn lại là quất thi thể.
Hắn quậy tung một lúc làm khu vực quanh khoang lái đã toàn là vết chém, gần như không thể nhìn thẳng. Tàn nhẫn nhất là rất nhiều hải tặc chỉ bị Tom đánh ngất xỉu lại bị Kuro chém cho máu tươi đầm đìa.
Trương Đạt Dã nhắm chuẩn quỹ tích di động của Kuro để né sang bên cạnh một chút, mặt boong thuyền xuất hiện năm vết chém.
Sau đó Trương Đạt Dã phát động Soru, đi theo sau lưng Kuro như bóng dáng.
Trong lúc di chuyển, Kuro nghe được tiếng Trương Đạt Dã nhanh chóng đạp sàn nhà thì tưởng cậu sợ hãi chạy trốn, tự tin nói: "Vô dụng, đứng tại chỗ thì tỷ lệ bị ta tấn công rất nhỏ, chạy thì chỉ tổ chết càng nhanh thôi!"
Trương Đạt Dã không để ý tới hắn mà là tò mò nhìn chằm chằm động tác di chuyển chân của hắn, nghiên cứu xem nên làm thế nào mới có thể di chuyển nhanh chóng mà không phát ra tiếng động.
Lại vài phút sau đó, Kuro cảm thấy đã xử đẹp mới dừng lại, thở hồng hộc đỡ kính nhìn ngó hai bên. Như hắn dự đoán, không một người đứng.
Mà Trương Đạt Dã ở sau lưng hắn còn thòm thèm: "Không tiếp tục à?"
Đùa gì chứ, còn chưa học được kỹ năng đây này.
Kuro giật thót. Hắn không cẩn thận đứng lại trước mặt kẻ địch à?
Hắn nháy mắt di chuyển về phía trước kéo giãn khoảng cách, thấy rõ Trương Đạt Dã không dính một vết thương thì khiếp sợ hỏi: "Sao cậu làm được như vậy?"
"Ăn may đấy. Duy trì trạng thái tĩnh là không bị chém trúng." Trương Đạt Dã cẩn thận cân nhắc, trạng thái tĩnh tương ứng với Kuro cũng tính là tĩnh đi?
Kuro không tin Trương Đạt Dã nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do nào khác, chẳng lẽ tốc độ của đối phương còn nhanh hơn 'Stealth Walk'?
Có phải ăn may hay không thì thử lần nữa là biết!
Kuro nhìn Hope, rõ ràng khoảng cách đã rất gần mà người trên thuyền cũng không định tới tiếp viện. Chẳng lẽ cảm thấy mình tên này là giải quyết được bọn hắn?
Vừa vặn lần này xuống tay nhẹ hơn một chút rồi bắt đối phương làm con tin luôn: "Stealth Walk!"
Kuro lại bắt đầu nhanh chóng dỡ nhà, Trương Đạt Dã yên lặng thi triển Tekkai, tiếp tục nghiên cứu nhịp bước chân của Kuro.
“Xoẹt!” Ngực Trương Đạt Dã trúng kiếm, áo bị cắt ra lỗ hổng, da không thấy máu. Cậu mặc kệ, cúi đầu nhìn chân.
“Xoẹt!” Bên hông Trương Đạt Dã trúng đao, quần áo lại bị cắt rách, vẫn không thấy máu. Cậu lại mặc kệ, tiếp tục cúi đầu nhìn chân.
“Xoẹt!”
Không biết bị chém bao nhiêu nhát, Trương Đạt Dã gật gù như có điều suy nghĩ, cảm giác giống như nắm được chút bí quyết rồi: "Biểu diễn thêm hai lần nữa xem nào?"
"..." Kuro muốn chửi người, sử dụng 'Stealth Walk' liên tục trong thời gian dài làm thể lực của hắn sắp không chống đỡ nổi.
Người này có vấn đề! Chém trúng nhiều lần như thế mà đối phương không bị thương chút nào. Chẳng lẽ là quái vật?
Kuro nghĩ tới một khả năng: "Cậu là năng lực giả ăn trái ác quỷ à?"
Trương Đạt Dã lắc đầu khích lệ: "Không phải nhé. Chỉ là cơ thể tôi khá cứng cỏi thôi. Tôi cảm thấy anh chém thêm hai kiếm là tôi sẽ chết đấy. Đừng từ bỏ, là hải tặc thì đến chém tôi đi!"
Kuro trầm mặc, nếu hắn là đám thủ hạ nhà mình mà nghe mấy câu hoang đường này là xông lên ngay. Nhưng hắn không phải, hắn có đầu óc. Quần áo người này đều bị hắn chém thành vải vụn, đâu ra có chuyện chém thêm hai kiếm là có tác dụng.
Nhất định là năng lực nào đó, đối phương có sức mạnh áp đảo mà lại bỡn cợt hắn lâu như vậy chắc chắn là âm mưu gì đó. Kuro thấp giọng hỏi: "Làm thế nào cậu mới chịu bỏ qua cho tôi?"
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhìn hắn, còn muốn bàn điều kiện cơ á?
"Nói cho tôi kỹ xảo Stealth Foot." Trương Đạt Dã trả lời. Cậu muốn kỹ xảo nhưng đương nhiên sẽ không thả người rồi. Cùng lắm cậu thả người chạy xong thì gọi Diệp Ngôn tới bắt. Diệp Ngôn có tí liêm sỉ nào đâu.
Kuro nhìn cậu đầy vẻ hoài nghi, cuối cùng dứt khoát tháo vuốt mèo 10 lưỡi kiếm ném xuống boong kêu loảng xoảng, mặt mày ủ dột lắc đầu: "Kết cục của tôi đã định, tùy cậu xử trí."
Đừng bỏ cuộc như thế chứ! Tốt xấu cũng giãy giụa thêm một tí, bộc phát gì đấy, cá chết lưới rách với tôi đi chứ!
Lần đầu Trương Đạt Dã gặp phải hải tặc chơi xấu như thế, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Đúng lúc lúc này, vài tên hải tặc ngó dáo dác từ khoang thuyền đi ra… Bọn chúng vốn đi điều khiển đạn đại bác, nghe được phía trên đánh nhau thì không ló đầu, chờ đến lúc yên ắng lại mới dám dò xét tình huống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận