One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 130: Ánh mắt theo dõi đằng xa (2)

Chương 130: Ánh mắt theo dõi đằng xa (2)
Thụy Manh Manh ngồi trên bờ sửa lại mái tóc rối của mình, cũng càu nhàu theo: "Đúng đấy, mấy chỗ bị bắn đến giờ còn thấy đau đây này."
"Trông chị Artoria lúc nãy đáng sợ quá đi mất." Keimi không ngờ chị gái dịu dàng nhã nhặn ban đầu lại thay đổi khí thế, trở nên sắc bén như vậy.
"Xin lỗi, không cẩn thận nghiêm túc quá mức." Artoria nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi thì đỏ mặt. Cô cứ quát tháo nào là "Cùng lên cả đi", rồi thì "Trình độ chỉ có thế thôi à", lại còn "Giữ vững tinh thần cho tôi xem nào" và vân vân. Đúng là mất phong độ.
Mấy người còn lại không trách cô, chỉ âm thầm nghĩ trong lòng rằng sau này sẽ không chơi trò chơi có tính đối kháng mạnh như vậy với Artoria nữa. Đây là chơi đánh thủy trận thôi nhé, chẳng may chơi bóng chuyền bãi biển thì chắc phải nằm cáng mà về.
Trương Đạt Dã vô lương nghĩ thầm, nếu Artoria thật sự muốn chơi thì để Tom chơi với cô ấy. Lần này để Tom ăn nhiều quá, không thể dẫn nó đi chơi cùng là quá thất sách.
Nhìn trời dần muộn, Keimi tạm biệt họ: "Hôm nay cảm ơn anh chị, lần đầu tiên em lên trên mặt biển mà chơi vui thế này đấy."
Trương Đạt Dã cười: "Bọn anh cũng thế, rất hân hạnh được làm quen với em."
"Nếu mọi người muốn đến đảo Người Cá làm khách thì xin cho em được phép chiêu đãi mọi người nhé!" Keimi từ trong nước vẫy tay với mọi người: "Hẹn gặp lại sau!"
"Có cơ hội bọn anh sẽ đi đảo Người Cá!" Thật ra Trương Đạt Dã khá hứng thú với đảo Người Cá, chẳng qua là cậu chắc chắn không dám mạo hiểm dưới tình huống không đủ biện pháp bảo đảm an toàn.
"Đến lúc đấy thì phiền em tiếp đãi." Artoria hứng thú với món bánh ngọt của đảo Người Cá.
Thụy Manh Manh nghĩ một lát rồi dặn dò: "Lúc về nhớ tỉnh táo một tí, đừng để bị động vật biển ăn luôn."
Đám người cùng nhau vẫy tay tạm biệt Keimi.
Chỉ có Tom khôi phục dáng vẻ bình thường cầm khăn mùi soa trắng vẫy vẫy, phong cách khác hẳn những người còn lại.
Trước khi đi, Trương Đạt Dã cho Keimi một Den Den Mushi nhỏ, bảo Keimi sau này nếu đến nữa có thể gọi điện thoại cho cậu. Giờ mọi người cũng coi như là bạn rồi, cậu rất lo bé nhân ngư loli ngây ngô này sẽ bị bọn buôn người bắt cóc mà không tự biết.
Đương nhiên, để phòng ngừa Den Den Mushi bị chết đuối, Trương Đạt Dã chụp cho nó một cái bong bóng nhỏ.
Cái bong bóng này cực phản khoa học, dù xuống sâu dưới nước cả 10 km cũng sẽ không bị đè ép, đã thế dưỡng khí bên trong cứ như dùng không cạn, cho phép người ta lặn dưới biển thời gian rất lâu.
Cũng là lúc này Trương Đạt Dã mới chợt nhận ra mình mua kính lặn đúng là vô ích. Muốn lặn xuống nước thì chụp cái bong bóng chẳng phải xong à…
...
Ở nơi xa, một bóng người cầm ống nhòm đơn, ánh mắt dừng trên người Tom vài giây rồi khóa chặt tại cái đuôi của Keimi: "Lại là nhân ngư, thú vị, lần này không chừng còn có thu hoạch ngoài định mức..."
Đám Trương Đạt Dã cũng không phát hiện có người ở phía xa thăm dò, ngược lại là từ xa xa nhìn thấy một chiếc quân hạm khởi hành.
Kia là một chiếc quân hạm cỡ lớn, trên cánh buồm viết một chữ "Hạc" rất lớn.
Trung tướng Hạc trở về địa điểm xuất phát, bởi vì tạm thời đã mất đi manh mối của Doflamingo nên không đuổi theo nữa. Trung tâm hải quân cách quần đảo Sabaody rất gần nên bà cũng không nán lại tu chỉnh mà đi thẳng về trung tâm.
Quân hạm chậm rãi rời xa, Trương Đạt Dã cưỡi lên xe bong bóng cảm thán: "Thích thật đấy, vừa có thực lực lại có thuyền, gần như muốn đi đâu thì đi đó."
Hôm nay Trương Đạt Dã muốn lái xe, Artoria và Thụy Manh Manh ngồi ở phía sau, thuận tiện trông coi một đống 'hành lý' .
"Đạt Dã muốn đi du lịch à?" Artoria hỏi.
"..." Cách đặt câu hỏi này làm Trương Đạt Dã giật mình thon thót. Cậu nhớ trong Thất Vũ Hải có một vị rất thích hỏi người ta muốn đi đâu du lịch, hỏi xong vung tay tát bay tít tắp mù khơi...
Artoria nghiêng đầu như muốn xem vẻ mặt Trương Đạt Dã ngồi đằng trước: "Sao thế?"
Trương Đạt Dã hoàn hồn: "Không có gì. Đúng là tôi muốn đi du lịch rất nhiều nơi. Thế giới này có vô số đảo và sinh vật thú vị, tôi thật sự muốn đi mở rộng tầm mắt."
Artoria gật đầu, trưng ra vẻ mặt ước ao: "Tôi muốn tới hòn đảo toàn đồ ăn ngon mà cậu nói."
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ, sao cô chỉ nhớ mỗi ăn thôi?
Thụy Manh Manh tò mò: "Sinh vật thú vị là nhân ngư như Keimi à?"
Trương Đạt Dã đáp: "Đúng rồi. Ngoài tộc Người Cá thì còn có tộc Mink, tộc người khổng lồ, tộc người lùn… Ngoài những chủng tộc vẫn thuộc phạm vi loài người này thì còn có nhiều sinh vật kỳ lạ khác nữa. Trên vài hòn đảo còn có khủng long cơ."
Thụy Manh Manh lộ ra vẻ mong đợi: "Khủng long à? Chắc hiếm có lắm nhỉ?"
Trương Đạt Dã cười: "Thế giới này không có cái gì gọi là bảo hộ động vật cả. Dù là khủng long thì chúng ta cũng có thể nếm thử xem thịt chúng nó có ngon không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận