One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 493: Không ai có khả năng đánh đấm! (3)

Chương 493: Không ai có khả năng đánh đấm! (3)
Trương Đạt Dã gật đầu nói: “Đi xem thử, còn sớm mà. Vừa hay có thể đi xem khu vực quý tộc thế nào, muộn chút nữa rồi tập hợp với nhóm kia sau.”
Phố Cao thật sự rất cao, phải leo lên rất nhiều bậc thang của mấy tầng lầu cao mới có thể đến nơi. Đi dạo lâu như vậy, Tom đã sớm không muốn đi nữa chứ đừng nói là leo bậc thang. Nó dứt khoát ăn vạ trên vai Trương Đạt Dã làm đồ trang sức.
Mọi người thuận lợi đến phố Cao, không có ai canh giữ lối vào, chỉ có đội tuần tra thỉnh thoảng đi ngang qua trên đường, thấy khí chất của Artoria bất phàm nên cũng không tra hỏi.
Về phần Trương Đạt Dã, lúc này cậu đang cầm túi đựng sách và vác một con mèo trên vai, tuy chút sức nặng ấy chẳng bõ bèn gì với cậu nhưng đừng hòng nghĩ đến việc bày ra phong thái làm màu cái gì. Hầu hết những người đi đường đều coi cậu là tùy tùng của Artoria.
Phần lớn các tòa kiến trúc ở phố Cao đều là lâu đài mái vòm, trông rất khác biệt với những nhà dân bình thường ở thị trấn Trung Tâm. Có lẽ khác hẳn người thường cũng là cách thể hiện sự cao quý.
Bọn họ tò mò nhìn xung quanh, rõ ràng ở đây không nhộn nhịp bằng thị trấn Trung Tâm bên dưới, phong cách của các cửa hàng cũng sang trọng hơn, những người mở cửa hàng ở đây có lẽ cũng không phải người bình thường.
Tom ỉu xìu nhìn những người qua đường. Lúc nó đảm nhiệm chức vụ thị vệ của đức vua đã thấy rất nhiều quần áo mà các quý tộc kia đang mặc, không còn cảm giác mới mẻ nào. Với lại sao những người này đều xấu thế không biết?
Một thanh niên bị Tom xếp vào phạm trù xấu xí đang chỉnh lại cổ áo, hỏi Artoria: “Xin chào vị tiểu thư xinh đẹp, tôi là Ansetori Hiroku, con trai cả của gia đình Ansetori, Ansetori Hiroku. Mạn phép hỏi quý danh của tiểu thư là?”
Tom ở trên vai Trương Đạt Dã ngước mắt nhìn kẻ đang chắn trước mặt Artoria, tên này chẳng những xấu xí mà còn không tự hiểu rõ bản thân.
“Artoria Pendragon.” Theo phép lịch sự, Artoria tự giới thiệu họ tên của mình.
“Artoria?” Ansetori Hiroku nghĩ không ra đây là họ của gia đình quý tộc nào - ở thế giới này họ thường đứng trước tên.
Sau một hồi do dự, Hiroku cười nói: “Không biết tôi có thể mời tiểu thư uống một tách cà phê hay không?”
Trương Đạt Dã nhìn ánh mắt người này, cân nhắc xem nếu lát nữa xảy ra xung đột và đánh quý tộc thì sẽ có hậu quả gì. Cậu liếc Tom, hay là mình đừng ra tay, để Tom giả làm mèo hoang cào người nhỉ.
Người trông giống quản gia ở phía sau Hiroku muốn nói lại thôi, gia tộc Ansetori là quý tộc không lớn không nhỏ, nếu muốn tiến xa hơn thì cần phải liên hôn với quý tộc mạnh hơn hoặc là Vương tộc.
Quản gia không dám nói mình đọc ngược đọc xuôi lưu loát tất cả các dòng họ quý tộc ở phố Cao nhưng vẫn nhớ đầy đủ, trong đó rõ ràng không bao gồm họ Artoria.
Quản gia không hy vọng Hiroku dính dáng đến một cô gái không rõ lai lịch, dù cả ngoại hình lẫn phong thái vị tiểu thư trẻ tuổi trước mặt đều không chê vào đâu được.
Chỉ là Hiroku đã đưa ra lời mời, lúc này ông ta cản lại thì e là không thích hợp. Chờ lát nữa tìm cơ hội nhắc nhở sau, hy vọng thiếu gia sẽ không bị mê mẩn bởi vẻ đẹp của đối phương.
“Cà phê?” Artoria không thích cà phê mấy, với lại cô cảm thấy người này không giống đến để kết bạn, khéo léo từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh. Chúng tôi vẫn còn việc phải làm.”
Hiroku vẫn không nhường đường, vẻ mặt có vài phần kiêu căng: “Cô không thích cà phê cũng không sao. Hay cô nói tôi nghe có việc gì đi, biết đâu tôi có thể giúp được? Gia tộc Ansetori bọn tôi cũng được coi là có tiếng nói trước mặt quốc vương.”
Quản gia oán thầm, tất cả quý tộc đều có thể lên tiếng trước mặt quốc vương, vấn đề là liệu quốc vương có thèm nghe hay không thôi.
Artoria nhìn Trương Đạt Dã, thắc mắc không hiểu tại sao đến giờ cậu vẫn im lìm. Bình thường chắc cậu đã xông lên ứng phó giúp cô rồi mới phải.
Nếu chỉ là bắt chuyện bình thường thì từ chối là xong, nhưng nếu dây dưa mãi thì chơi hắn một vố cũng không tính là quá đáng đúng không? Trương Đạt Dã thì thầm điều gì đó vào tai Artoria.
Artoria hoài nghi gật đầu.
Trương Đạt Dã hắng giọng nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là hôm nay đại tiểu thư ăn không ngon miệng, mãi không tìm được nhà hàng nào hợp khẩu vị. Giờ này rồi mà tiểu thư còn chưa được ăn trưa tử tế, đương nhiên không có tâm trạng uống cà phê rồi.”
Tom bỗng nghi ngờ mèo sinh, hôm nay chưa ăn trưa à? Nó sờ bụng, không thấy phồng lên, tức là chưa ăn đúng không? Nhưng nó cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng cho lắm.
Sharkler nhìn Hiroku với vẻ thương hại. Sếp Đạt Dã muốn chơi người ta một vố đúng không? Mong là gia đình hắn giàu có.
Brook nghĩ đến trải nghiệm trên quân hạm hôm đó, nếu so sánh ra thì đúng là hôm nay tiểu thư Artoria vẫn chưa ăn trưa đàng hoàng, thậm chí là nhiều ngày rồi chưa được ăn trưa tử tế. Hắn mỉm cười và xoay cây trượng, không nói xen vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận