One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 519: Làm thợ săn hải tặc đi, Ace (2)

Chương 519: Làm thợ săn hải tặc đi, Ace (2)
“Ưm ưm ư…” Luffy giơ tay ra hiệu muốn nói, cậu cố nuốt thức ăn trong miệng nhưng bị nghẹn, dùng sức đánh mạnh vào lồng ngực mình lại không có tác dụng gì, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Tom nhìn Luffy rồi nắm tay nện lên đỉnh đầu cậu nhóc, đánh cho đầu Luffy biến dạng, cả cổ cũng rụt vào rồi bắn ngược ra, cuối cùng thức ăn cũng bị Luffy nuốt xuống.
“A… được cứu rồi!” Luffy thở phào, ngây ngô cười: “Cảm ơn mèo nha!”
Tom xua tay ý bảo không cần khách sáo, nó quen với mấy việc kiểu này quá rồi.
Trương Đạt Dã và Ace cùng nhìn sang Luffy, tò mò cậu nhóc muốn nói gì.
Luffy hùng hồn nói với Trương Đạt Dã: “Bọn em không ăn cơm chùa, em có ghi giấy nợ để lại rồi. Chờ sau này em lên làm vua hải tặc sẽ dùng kho báu trả lại!”
Trương Đạt Dã bất đắc dĩ: “Nếu em không tìm được kho báu thì sao?”
Luffy vung nắm đấm kiên định: “Nhất định sẽ tìm được!”
“Anh bảo là nếu như!”
“Nhất định sẽ tìm được! Vì em là người đàn ông sẽ trở thành vua hải tặc, chắc chắn em có thể tìm được kho báu! Còn phải là kho báu ghê gớm nhất thế giới này!”
Cmn… Nói lý với hai tên nhóc này quá mệt mỏi, Trương Đạt Dã bỗng hiểu tại sao Garp cứ đánh tụi nhỏ rồi, đánh tốt lắm.
Trương Đạt Dã hít một hơi thật sâu, cố gắng không nổi giận: “Muốn tự do thì cũng không cần phải làm hải tặc, chỉ cần treo cờ bình thường và ra khơi du lịch như bọn anh là được.”
Ace nghiêm túc nói: “Em ra biển không phải để đi du lịch. Em muốn trở thành hải tặc nổi tiếng thế giới. Dù thế giới này có bao nhiêu người không công nhận hay ghét em thì em cũng sẽ khiến bọn họ nhìn em với ánh mắt khác xưa!”
Tổng hợp từ những lần giao tiếp trong mấy ngày qua, Trương Đạt Dã có lẽ đã hiểu được nguyên nhân khiến Ace muốn trở thành hải tặc. Một là cậu nhóc muốn chứng tỏ sự tồn tại của mình, hai là theo đuổi sự tự do. Có lẽ còn vì lời hứa với Sabo nữa.
Chỉ bằng việc Sabo bị Thiên Long Nhân nã pháo, Ace và Luffy sẽ không trở thành hải quân khi trưởng thành.
Trương Đạt Dã cố sắp xếp lại ngôn từ một lần nữa: “Thật ra trở thành thợ săn tiền thưởng cũng là một sự lựa chọn tốt. Không, chính là thợ săn hải tặc chuyên nhắm vào hải tặc.
Chẳng những đủ tự do, sau khi đánh bại những tên hải tặc mạnh mẽ còn có thể tạo được tiếng vang và thu được tiền thưởng. Sau này em sẽ không cần phải ăn quỵt nữa, đồng thời được rất nhiều người tôn trọng.
Còn nếu trở thành hải tặc… Dù em muốn hay không muốn, cuối cùng sẽ có rất nhiều người vô tội bị tổn thương vì em.”
Cho dù lời đề nghị của Trương Đạt Dã đưa ra giống như cũng có thể đạt được mục tiêu của cậu nhưng Ace nghe không vào. Cậu đã chuẩn bị rất lâu để ra biển và cũng đã sớm quyết định con đường làm hải tặc, sẽ không dễ dàng bị dăm ba câu của Trương Đạt Dã thuyết phục:
“Đừng nói nữa, bất luận thế nào em cũng sẽ trở thành hải tặc, trở thành người tự do nhất trên vùng đại dương bao la này!”
Luffy phấn khởi: “Em cũng thế!”
Chắc những ai sở hữu Haki bá vương đều rất kiên định nhỉ? Trương Đạt Dã tạm thời bỏ cuộc, dù gì cậu đã nói hết những điều cần nói rồi, bởi vì mấy ngày này Garp đã dạy cậu rất nhiều nên cậu muốn làm gì đó cho Garp, chứ không thì còn lâu cậu mới thèm quản: “Đợi đến khi hai đứa bị treo thưởng, anh sẽ đến bắt hai đứa. Vừa hay anh đây còn kiêm chức thợ săn tiền thưởng.”
Ace tràn đầy tự tin: “Không sao cả, anh sẽ không bắt được em đâu.”
Luffy vung nắm đấm nói hùa theo: “Đúng vậy! Ace đã nói dù gì mục tiêu của bọn em sẽ thành kẻ thù của rất nhiều người, ngay cả ông nội cũng sẽ trở thành kẻ thù. Vì vậy bọn em phải có giác ngộ sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình!”
“Vậy à? Hóa ra các cháu đã có giác ngộ như vậy rồi…” Bóng của Garp bao trùm phía sau Ace và Luffy, siết nắm tay làm khớp xương vang lên răng rắc.
Giọng nói sau lưng khiến Ace và Luffy cứng đờ, khuôn mặt lập tức lấm tấm mồ hôi, ngồi dưới đất run rẩy.
“Hãy đến và cho ông xem thử giác ngộ của các cháu nào!”
Một nắm đấm to như cái nồi giáng xuống kèm theo âm thanh xé gió, tạo ra một miệng hố lớn trên mặt đất, xung quanh là những đường vân như mạng nhện. Ace và Luffy sợ hãi hét lên, bổ nhào ra ngoài.
Ace la to: “Luffy, cái tên ngu ngốc này! Sao lại nói như vậy?”
Luffy ấm ức: “Sao lại mắng em? Rõ ràng là Ace nói như vậy mà!”
Ace không biết phải làm sao với thằng em ngu xuẩn nhà mình: “Không được để ông nội biết được câu nói đấy!”
Garp siết chặt nắm đấm đuổi theo: “Có chuyện gì mà ông đây không thể biết!”
Ba ông cháu đuổi nhau ầm ĩ vọt vào trong rừng cây, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ‘ầm ầm’.
Artoria điềm nhiên ăn uống, mấy người này thường xuyên nói vài câu là lại đánh nhau, đánh tới đánh lui rồi lăn ra ngủ, ngủ dậy lại bắt đầu đánh tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận