One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 610: Không có trận doanh cũng tốt (1)

Chương 610: Không có trận doanh cũng tốt (1)
Trong lúc nói chuyện, mọi người lái con thuyền Hope đi về phía Merveille.
Merveille được kết nối với thị trấn Shells ban đầu, từ không trung nhìn xuống trông như một quả hồ lô lớn. Bọn họ không xây một cây cầu nối hai đảo mà dùng biện pháp lấp biển tạo đất, sờ sờ bồi đắp ra một con đường rộng mở.
Về phần vật liệu lấp biển… sau khi Sharkler lặn xuống nước quan sát thì đoán rằng nó hẳn là một quả cầu khổng lồ nào đó đã bị cắt chém hoặc đập vỡ rồi chèn vào vài chỗ khoảng trống giữa hai hòn đảo, một vài chỗ còn có dấu vết nham thạch có nhiệt độ cao bị làm lạnh cấp tốc. Nói cách khác, thứ này có thể là thiên thạch.
Trương Đạt Dã cảm thán: “Chú Issho phục vụ chu đáo thật đấy, hải quân không trả mấy ngàn vạn hay trăm triệu tiền thù lao thì đúng là có lỗi với chú ấy.”
Artoria hỏi: “Cái này là do chú Issho làm ư?”
“Đại khái thế. Dùng Haki quan sát khoảng cách cực lớn để bắt thiên thạch trên trời, sau đó dùng năng lực của trái Zushi Zushi kéo thiên thạch xuống.” Trương Đạt Dã nói: “Chú Issho cũng giống các đại tướng hải quân kia, có thể gọi là thiên tai di động.”
“Thật lợi hại!” Wendy đang ôm Carla kinh ngạc nói, đây là lần thứ hai cô bé và cô mèo nghe nhắc đến tên Issho, đúng là một người giỏi giang. Chú ấy có thể điều khiển trọng lực, triệu hoán thiên thạch và di chuyển các hòn đảo. Nhưng sao chị Artoria lại gọi chú ấy là người gặp cược tất thua?
“Dùng thiên thạch đệm đường mà không sợ phóng xạ à?” Diệp Ngôn mặc bộ đồ quả táo, cực tin tưởng khoa học.
Trương Đạt Dã nói: “Thiên thạch này chưa chắc đã có phóng xạ độc hại gì đâu.”
Vũ trụ trong thế giới One Piece rất cổ quái, Enel có thể bay thẳng đến mặt trăng bằng chiếc thuyền vàng của mình, mấy automata nhỏ cũng có thể nắm bóng bay để bay thẳng lên mặt trăng, chưa biết chừng trên đó còn có cả không khí nữa ấy chứ. Thế nên sau khi cắt nhỏ thiên thạch kéo về đây thì đại khái cũng chẳng có hại gì với cơ thể người đâu.
Cả thị trấn Shells và Merveille đều có một bến cảng, nhóm Trương Đạt Dã lựa chọn neo thuyền tại Merveille, lúc này có một chiếc thuyền buôn đang dỡ hàng, mấy chục công nhân khiêng những kiện hàng lớn nhỏ đi tới đi lui.
Mọi người vừa xuống thuyền lập tức có người đến hỏi có cần thuê công nhân khuân vác không, bị Trương Đạt Dã từ chối thì thất vọng rời đi.
Trương Đạt Dã nói: “Có vẻ như dù chúng ta hơi nổi tiếng một chút nhưng chưa đến mức nhà nhà đều biết nhỉ.”
“Không phải, ít nhất thì không ai ở làng chúng tôi không biết các vị ân nhân!” Một công nhân bên cạnh đột nhiên nói.
Đối phương là một người đàn ông trung niên, thoạt nhìn cũng không cường tráng, quần áo trên người khá cũ kỹ, đặc biệt là trên vai có vết chai sần. Tuy vẫn đang là mùa đông nhưng bộ quần áo hắn mặc lại giống như cuối hè đầu thu, trên cổ hắn còn vắt một chiếc khăn để lau mồ hôi.
Đám Trương Đạt Dã nghi hoặc nhìn hắn: “Chú là ai thế ạ?”
Người đàn ông vừa phấn khích lại rụt rè: “Tôi tên là Paul, vốn là thôn dân ở Merveille, đã từng bị Sư Tử Vàng Shiki nô dịch gần mười năm. Phải đến khi các ân nhân và hải quân đánh bại hắn, tôi mới lấy lại được tự do!”
Xem ra lúc đó trung tướng Strawberry trấn an dân làng cũng trung thực lắm, dù hải quân đã thêm thắt chút tình tiết nhưng không phủi sạch công lao của nhóm Trương Đạt Dã.
“Người vừa rồi là từ thị trấn Shells tới đây nên không nhận ra các ân nhân, còn trong làng chúng tôi thì chẳng ai không biết đến đoàn du lịch Hope!” Paul kích động cúi gập người: “Chúng tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của các ngài!”
“Ôi, không cần khách sáo thế đâu, sau chuyện đấy chúng tôi cũng cầm rất nhiều tiền thưởng mà.” Trương Đạt Dã hỏi: “Mọi người đã quen với cuộc sống ở biển Đông chưa?”
“Đã quen lắm rồi, ít ra bán chút sức là có thể sống an ổn, người nhà cũng không cần lo lắng bị dã thú tấn công nữa, đều là nhờ ơn giúp đỡ của các ân nhân!” Paul mở miệng ra là cứ một câu ân nhân, ba câu cảm ơn: “Xin hãy cho phép chúng tôi tiếp đãi các ân nhân một lần!”
“Không cần tốn kém vậy đâu, với cả chú vẫn đang làm việc cơ mà.” Trương Đạt Dã lịch sự từ chối. Cậu không quá bận tâm đến việc có chiêu đãi hay không, bọn họ tới thị trấn Shells tùy tiện dạo vài con phố để ăn uống là được, không cần thiết phải làm lỡ thời gian người ta kiếm tiền nuôi gia đình.
Paul không để tâm: “Không sao đâu, hôm nay cũng sắp đến lúc phải về nhà rồi. Chỉ là điều kiện gia đình tôi khá bình thường, xin các vị ân nhân đừng chê!”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cảm thấy khó lòng từ chối ý tốt của người ta, thôi thì cứ vào nhà đối phương ngồi một chút cũng tốt, sẵn tiện tìm hiểu tình hình hiện tại trên hòn đảo.
Một nhóm mười mấy người hùng hổ rời bến cảng thu hút sự chú ý của khá nhiều người, có vài người kinh hãi khi thấy Brook nhưng khi nhìn Diệp Ngôn và Sharkler thì như hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận