One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 457: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (3)

Chương 457: Một mũi tên trúng hai con nhạn? Một lưỡi câu hai con cá? Một… (3)
Sau khi trốn đến nơi an toàn, nó chắc chắn còn tăng thêm một hồi giễu cợt kéo điểm thù hận, sau đó trốn đằng sau xem chúng đồng bạn xử lý.
Sau khi dừng thuyền, mọi người đợi một lúc, trước khi Tom xuất hiện, cần câu của Artoria đã động đậy.
“Nặng quá!” Artoria vui vẻ học theo dáng vẻ của Tom và thu dây.
Nhìn động tác của Artoria, Trương Đạt Dã không khỏi nhắc nhở: “Ờm… Artoria này, nếu cô đủ sức thì không cần học những tư thế có độ khó cao và lộn xộn của Tom đâu. Đấy đều là thị phạm lỗi…”
“... À, tôi biết rồi.” Artoria ngẩn người, mặt đỏ bừng. Cô thu dây lên như bình thường, cũng không biết tại sao mình lại phải bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Tom.
Khi Artoria nhấc con mồi đến trước mắt, Trương Đạt Dã bụm mặt. Đúng như dự đoán, giờ cậu đã biết tại sao Artoria lại bắt chước Tom rồi, đây có tính là thợ săn cao cấp luôn xuất hiện trong hình dáng con mồi không?
Trên lưỡi câu là con cá lớn dài hơn một mét, tặng kèm một chiếc Tom đang ôm thân cá.
Tom vẫn còn đang ngơ ngác, sau khi nhìn rõ những đồng bạn của mình thì mỉm cười vẫy tay chào mọi người.
“Yohohoho! Tiểu thư Artoria gặp trúng tình huống mèo nhỏ ôm cá lớn, còn hiếm hơn cả cá lớn nuốt cá bé, Yohohoho~” Brook cười gập xương.
Những người khác cũng bị lây cười.
Thế là bữa tối hôm nay ăn cá biển Đông tươi rói, Trương Đạt Dã chỉ nếm thử rồi đưa phần của mình cho Tom, nói đùa là phí tổn tinh thần.
Sau khi ăn cơm, Trương Đạt Dã nghỉ ngơi một lát rồi lên boong thuyền rèn luyện kiếm thuật, tiến hành vung kiếm về phía mặt biển.
Tập đến khi năng lượng đầy, Trương Đạt Dã bắt đầu rút thưởng.
Lâu lắm rồi mới thấy cảnh năng lượng giảm hẳn 90%, màn sáng trước mặt vỡ vụn thành những đốm sáng xanh lam và trắng đan xen, tạo thành Trận đồ ma pháp xanh trắng trên boong thuyền.
“Ơ? Có người mới đến à?” Trương Đạt Dã ngạc nhiên nhìn Trận đồ ma pháp trên sàn thuyền, thầm đoán xem lần này ai tới.
Những người khác nhận thấy động tĩnh ở đây đều tụ tập lại.
“Đây là cái gì vậy?” Brook và Perona bối rối.
Trương Đạt Dã giải thích: “Ơ, tôi chưa nói với hai người à? Thứ này xem như năng lực của tôi, có thể khiến người ở thế giới khác đến thế giới này.”
Perona chất vấn: “Anh điêu đấy à? Anh biết bơi mà, sao có thể là năng lực giả được?”
“Ờ… Tôi không giống với những năng lực giả khác. Nói chính xác ra thì tôi cũng từ thế giới khác đến, tới thế giới này mới có được năng lực. Không giống với người ăn trái ác quỷ.” Trương Đạt Dã giới thiệu sơ qua năng lực của mình.
Brook há hốc mồm: “Không ngờ cậu lại là người đến từ thế giới khác, thật không thể tin được! Thế… cậu Đạt Dã này, ngoài cậu ra thì còn ai đến từ thế giới khác nữa?”
Tom đứng dậy ưỡn ngực, ý là mình cũng đến từ thế giới khác.
Artoria nói: “Tôi cũng vậy.”
Thụy Manh Manh, Sharkler và Diệp Ngôn cũng cho khẳng định.
“Vậy…có nghĩa là…” Brook chỉ vào mình rồi chỉ vào Perona.
Trương Đạt Dã khẳng định: “Chính xác, trước khi hai người lên thuyền, chúng tôi đều là người từ thế giới khác đến. Mọi người nói chuyện với nhau mà chưa nhắc đến chủ đề này bao giờ à?”
“Nói chuyện kiểu ‘có phải quý vị đến từ thế giới khác không’ á? Ai lại hỏi thế bao giờ? Vậy mục đích anh chị đến thế giới này là gì?” Perona lộ biểu cảm kinh hoàng: “Chẳng lẽ là để chinh phục thế giới này ư?”
Không nhắc đến chuyện này cũng bình thường thôi. Trước khi băng Mũ Rơm đến đảo Gaya cũng có biết Sanji đến từ biển Bắc đâu.
Trương Đạt Dã khỏ nhẹ vào cái trán nhỏ của cô nhóc: “Cất trí tưởng tượng không đáng tin của em đi, em nhìn thế nào mà thành bọn anh muốn chinh phục thế giới hả? Anh thì ngoài ý muốn đến đây, còn họ tới để nỗ lực hoàn thành ước mơ của riêng mình.”
Perona yên tâm rồi. Trên thực tế, cho dù đám người họ muốn chinh phục thế giới thì cô nhóc cũng không cảm thấy có vấn đề gì, giờ cô nhóc cũng là người nhà mà.
“Yohohoho~ Nói cũng đúng, mọi người đều là người tốt.” Brook nhấp ngụm hồng trà và hỏi: “Nhắc mới nhớ, cái Trận đồ ma pháp này phải sáng tới khi nào vậy?”
“Tôi cũng thắc mắc đây. Lúc trước nó chỉ nhoáng lên là xong rồi, không biết sao hôm nay lại lâu như vậy. Hay tín hiệu chập chờn?” Trương Đạt Dã nhìn mu bàn tay mình, do thứ này bị hỏng hay người bên kia đang chần chừ?
Rất nhanh sau đó, ánh sáng từ Trận đồ ma pháp tan biến dần, hai bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trên boong thuyền, một cô bé tóc xanh dương, mặc váy ca-rô màu xanh lá cây và một... chú mèo trắng?
Vì vậy hôm nay câu cá được một đôi, triệu hoán một lần cũng được hẳn hai người ư? Nhưng Trương Đạt Dã không rảnh nghĩ nhiều, bởi vì trạng thái của thành viên mới không được tốt lắm.
Cả hai nằm im ru dưới sàn không nhúc nhích, Artoria và Thụy Manh Manh nhanh chân chạy đến rồi ngồi quỳ xuống, chia nhau ôm cô bé và mèo trắng kiểm tra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận