One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 336: Sự thật (2)

Chương 336: Sự thật (2)
Tom nhận lấy đàn, tự tin gật đầu. Chỉ cần có tay là chơi đàn violin được mà? Không dùng tay thì dùng chân cũng được.
Trương Đạt Dã rất hiểu chuyện, bế Tom đến chiếc ghế dài trước cây đàn piano, hơi cúi người và làm động tác “mời”.
Tom nghiêng đầu, chơi thì chơi. Sau đó nó không ngồi xuống ghế mà vừa kéo đàn violin vừa nhảy múa trên những phím đàn piano. Những bước nhảy mượt mà trên phím đàn piano là phần đệm hoàn hảo cho tiếng đàn violin.
“Ngài Tom tuyệt quá! Đúng là một màn trình diễn đáng kinh ngạc, tôi sửng sốt đến nỗi tròng mắt sắp rớt xuống đất rồi đây, mặc dù tôi không còn tròng mắt nữa, yohohoho.”
“Oa!”
Đám Cờ yêu là những cổ động viên thích hợp nhất, chúng lớn tiếng khen hay, vừa vỗ tay vừa hú hét đòi thêm một bài nữa.
Giữa tiếng ồn ào, bóng người nhỏ bé trong khoang thuyền tỉnh lại, đó chính là Perona ngất xỉu được đưa lên thuyền: “Đây là đâu? Kumashi ơi?”
Sau khi vô thức gọi tên Kumashi, Perona mới nhận ra, Kumashi đã chết giống với Absalom mất rồi.
Nhìn căn phòng xa lạ, Perona lẩm bẩm một mình: “Không biết ngài Moria thế nào rồi. Phải ra ngoài xem thử mới được.”
Cô nhóc bị Diệp Ngôn dọa ngất khi đang canh gác cho Moria, còn chưa biết kết quả trận chiến đêm qua.
Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Perona rón rén bước xuống giường rồi thò đầu ra, nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Nhưng cô nhóc càng quan sát càng cảm thấy nơi này quen thuộc, trong lòng dần nảy sinh dự cảm không ổn.
Chờ đến khi Perona thấy rõ tình hình trong phòng ăn thì bữa tiệc đã bước vào giai đoạn cuối, mọi người đều đã đánh chén no say, đang chơi tăng hai.
“Các vị hãy nhìn đây, 45 độ.” Brook đứng thẳng rồi đổ người về phía trước, đầu tựa vào tường tạo thành một góc 45 độ với mặt đất và bức tường.
Kỹ năng độc đáo được sáng tạo ra trong lúc nhàm chán này đã giành được sự tán thưởng của mọi người, đặc biệt là Tom, Sharkler và đám Cờ yêu. Cả đám vừa reo hò vừa cười đến chảy nước mắt: “Đây là cái gì thế?”
Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh cũng có cùng câu hỏi, nhưng cười có thể lây cho nhau, trong bầu không khí náo nhiệt của mọi người, họ cũng bất giác bật cười và vỗ tay.
Artoria ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nếu mọi người đều không ăn thì cô sẽ không khách sáo nữa. Sau đó, cô di chuyển nhanh đến mức gần như chỉ thấy được tàn ảnh.
Sau Brook, tới lượt Diệp Ngôn lên sân khấu, biểu diễn một hành vi nghệ thuật cho mọi người thưởng thức – ông già bị thương nặng.
Nói thẳng ra thì, nếu thật sự lên sân khấu biểu diễn, những tiết mục của bọn họ sẽ rất nhàm chán, nhưng nếu xem người quen biểu diễn trong một buổi tụ tập thì dù tiết mục bình thường đến mấy cũng cảm thấy thú vị.
Tom vỗ bàn cười lăn lộn, sau đó không quay đầu lại mà giơ tay với cái đùi gà ở vì trí mà nó nhớ. Nó cắn bên trái một miếng, rồi lại cắn bên phải một miếng, thể hiện một màn diễn kịch câm đỉnh của chóp.
Nhai được một lúc thì Tom mới cảm thấy có gì đó sai sai, cúi đầu nhìn mới chợt phát hiện ra trong tay trống rỗng. Nó quay đầu, trên bàn ăn chỉ toàn là đĩa không, Artoria thì đang cầm khăn ăn nhã nhặn lau miệng.
Tom chớp chớp mắt, gà quay của nó đâu rồi?
Lại xem xét cẩn thận một chút, nó phát hiện ở cửa có một cái đầu nhỏ.
“Nguy rồi, bị phát hiện. Hóa ra đây là thuyền của bọn họ.” Perona rụt đầu lại cái vèo, sợ đến mức dựa lưng vào mặt tường. Chẳng trách trông quen như vậy, cô nhóc từng phái ma trơi đi điều tra mà.
Nhớ lại nguyên nhân bản thân ngất đi, Perona ý thức được mình đã bị bắt. Ở đây có Kẻ Gõ Chiêng đáng sợ kia, còn có cả nữ kiếm sĩ, tất cả đầy đủ hết. Chẳng lẽ ngài Moria thua rồi?
Không được, nhóc phải nhanh chóng chạy trốn. Perona xoay người định lặng lẽ chuồn đi, sau đó chợt giật nảy mình: “Á… Zombie!”
“Là ông già bị thương nặng.” Diệp Ngôn lắc lư chiếc đèn vỡ trong tay, đây là thứ cậu ta cố ý lấy từ chỗ Spoil, dù sao thì bọn họ cũng sẽ rời khỏi đây sau khi tìm lại được cái bóng, không cần dùng đến đèn nữa.
Perona ngồi sụp xuống đất, nức nở hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
“Tôi chỉ muốn đi vệ sinh thôi, vừa ra ngoài thì đã thấy nhóc đứng đây nghe lén nhé.” Diệp Ngôn ra hiệu đằng sau lưng Perona, sau đó xoay người rời đi: “Giao cho mọi người đấy, tôi buồn tè.”
Perona quay đầu lại, thấy cả đám người xúm lại nhìn mình thì cả kinh, vô thức phát động năng lực: “Hollow tiêu cực.”
“Còng tay Hải Lâu Thạch.” Trương Đạt Dã tay mắt nhanh lẹ chụp một chiếc còng lên cổ tay Perona.
Khi quyết định giữ Perona lại, cậu đã suy nghĩ xem nên đối phó với Hollow tiêu cực như thế nào rồi. Đâu thể mỗi lần Perona nổi khùng lên thì mình phải ngồi xổm ở góc tường ăn năn chứ. May mà lúc trước kiếm được hai chiếc còng tay từ chỗ trung tướng Gion.
“Không… không có tí sức nào… Đây là cái gì vậy?” Perona mềm oặt nằm dưới đất. Cô nhóc còn nhỏ, chưa từng thấy Hải Lâu Thạch bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận