One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 893: Issho: Chẳng lẽ Ngũ Lão Tinh có mắt như mù à? (2)

Chương 893: Issho: Chẳng lẽ Ngũ Lão Tinh có mắt như mù à? (2)
Trương Đạt Dã buồn bực nói: “Nếu đều là bại binh thì làm gì còn tí tinh thần nào. Lẽ ra không phải vấn đề gì lớn mới phải chứ?”
“Vấn đề ở chỗ bọn chúng là hải tặc đó.” Trung tướng Gion nói: “Có lẽ sức chiến đấu của chúng đều chẳng ra gì nhưng khi đối mặt với bình dân lại dồi dào sức lực.
Phiền phức nhất chính là lúc bị đánh bại chúng tan tác không theo quy luật nào, đồng thời chạy tới đâu đều sẽ bất chợt nảy ra ý định cướp bóc, cướp xong là trốn, cực kỳ khó tìm. Nếu là hoạt động có âm mưu từ trước, tiến hành theo quy mô, tổ chức thì bọn tôi đã chẳng đau đầu như vậy.”
“Đúng là khá hao tổn tâm trí, thật vất vả cho mọi người.” Trương Đạt Dã nghĩ ngợi, phát hiện đúng là loại người này khá phiền.
“May mà đã giải quyết hết phần lớn rồi, tuy theo tình huống trước mắt, sau này cũng sẽ gặp không ít chuyện như vậy nhưng chỉ đến đâu hay tới đó. Giờ tôi mới tính là được nghỉ ngơi một chút.”
Tuy Gion không thích nhàn hạ giống như vài tướng lĩnh hải quân nhưng cũng không phải kiểu người cuồng công việc, sau khi làm việc cường độ cao một khoảng thời gian vẫn sẽ nghỉ ngơi.
“Đạt Dã - chan cũng thật là, hiếm lắm mới gọi cho nhau mà không để Artoria - chan nói chuyện với tôi à?”
“Cô ấy ngồi cạnh nghe nãy giờ đấy thôi.” Giờ thì Trương Đạt Dã bắt đầu hoài nghi rắp tâm của Thỏ Hồng.
“Artoria - chan ~ Có nhớ người ta không~” Giọng của Thỏ Hồng vừa nũng nịu lại hoạt bát.
Artoria suy nghĩ cẩn thận, nghiêm túc trả lời: “Không nhớ.”
“Ui~~~~ Artoria - chan~” Den Den Mushi bắt chước vẻ mặt tủi thân ấm ức y như đúc.
“Khì...” Trương Đạt Dã bật cười, dựng thẳng ngón tay cái với Artoria. Nếu hỏi cậu lời gì tổn thương người ta nhất, thì đó là lời nói thật lòng được trả lời nghiêm túc sau khi suy nghĩ tỉ mỉ.
“À đúng rồi, sao cô biết người liên lạc với cô là tôi?” Trương Đạt Dã không nhớ Den Den Mushi có công năng hiển thị cuộc gọi nhỡ.
“Bí mật. Hôm nay người ta mất hứng trả lời rồi, tự cậu đoán đi.”
Cụp, điện thoại bị ngắt máy rất dứt khoát.
Trương Đạt Dã nhìn Den Den Mushi trước mặt, yên lặng tự kiểm điểm: “Là tôi sai rồi, không nên cười nhạo cô ấy trước khi hỏi cho xong mọi nghi vấn. Lần sau tôi không thế nữa.”
Thành Long vội vàng lôi ba nhóc loli đi, dựng thẳng ngón trỏ lên giáo dục: “Đạt Dã nói không đúng, bất cứ lúc nào cũng không được phép tùy tiện cười nhạo người khác. Đó là hành vi thiếu lễ phép, nhớ kỹ chưa?”
Vivi nói: “Nhớ rồi ạ.”
Wendy ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
Perona qua loa có lệ: “Vầng ~ Vầng~ Vầng~”
Thành Long nghiêng người về trước, nhìn thẳng mắt của Perona nói: “Perona, chỉ cần nói vâng một lần là đủ rồi. Còn nữa, lúc nói chuyện đừng cố ý kéo dài âm.”
“Vâng~” Perona ủ rũ cúi mặt, tâm hồn treo ngược cành cây.
Tom đứng cạnh vỗ đùi cười trộm.
Thụy Manh Manh tò mò hỏi: “Sếp ơi, Ochoku trung tướng Gion vừa nhắc đến là Tứ Hoàng đúng không? Sao thời gian gần đây hắn có vẻ luôn chịu thiệt thòi vậy? Hắn không phải người rất lợi hại à?”
“Cây to đón gió lớn mà, ai khiến hắn bị Tóc Đỏ theo dõi? Trùng hợp làm sao, những đại hải tặc khác muốn lấy hắn để khai đao.” Trương Đạt Dã cũng không biết nguyên nhân thật sự khiến Shanks và Ochoku đánh nhau, chỉ cho rằng đám người Shanks vừa vặn nhắm vào Ochoku. Chứ chẳng lẽ lại vì Ochoku không nể mặt Shanks à?
“Dù sao tạm thời chuyện này không liên quan tới chúng ta, đã ở nơi này khá lâu rồi đấy, chuẩn bị lên đường thôi.”
Mắt Diều Hâu đã sớm rời khỏi, sau khi đoàn du lịch Hope ở đây thêm hai ngày cũng rời đi, chỉ để lại một đám dân du mục múa hát tưng bừng và một con thuyền hải tặc chìm nghỉm cách đó không xa.
Đối với những dân du mục ở Long Ring Long Land, hôm nay là ngày đáng để ăn mừng, động đất và sóng thần quấy nhiễu bọn họ rất nhiều ngày cuối cùng đã ngừng hẳn, bọn họ có thể tiếp tục sống những ngày tháng nhàn nhã và yên bình giống như trước đây.
...
Ngày 10 tháng 5 năm 1511 lịch Hải Viên, gió nhẹ, có mưa nhỏ, sóng biển vượt tiêu chuẩn cao khoảng 1m, ở Đại Hải Trình tính là thời tiết bình thường.
Trương Đạt Dã phát hiện trời vừa mưa dầm là mình lại lười biếng, mức độ thoải mái của ổ chăn cũng gia tăng dữ dội, đến nay cậu không rõ đây là nguyên lý gì.
Tóm lại, hôm nay sau khi cậu thuận tay tắt đồng hồ báo thức lại co rút trong ổ chăn ngủ nướng thêm 10 phút, cuối cùng tưởng tượng đến cảnh mình dậy quá muộn sẽ bị Perona vênh váo tự đắc châm biếm mới kiên định bò dậy nổi.
Cho dù bản thân Perona là mặt hàng lười giường quen thân cũng chẳng ảnh hưởng đến chuyện cô nhóc lôi chuyện này ra cà khịa.
Sáng nay Tom chính là hình xăm mèo dán trên cánh tay của chủ nhân, nếu không phải học được Haki quan sát, thiếu chút nữa Trương Đạt Dã không tìm được nó.
Một người một mèo sửa sang lại giường đệm, sau đó rời khỏi phòng đi rửa mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận