One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 676: Có tên đầu mào gà màu xanh cướp kẹo mút của chúng em (2)

Chương 676: Có tên đầu mào gà màu xanh cướp kẹo mút của chúng em (2)
Bởi vì hiện tại biển Đông bên này đã bị Trương Đạt Dã pha trộn hỗn loạn cả, hàng hải sĩ Nami bị đặt trước, Zoro chưa chắc đã đến thị trấn Logue. Hơn nữa chắc chắn cậu nhóc sẽ được truyền lại thanh Wado Ichimonji, vậy thì sau này Zoro sẽ chỉ dùng vài thanh kiếm bình thường thôi nhỉ?
Nghĩ đến Nami, Trương Đạt Dã nhìn lướt qua mấy khẩu súng ngắn tinh xảo trên kệ trưng bày. Hay là tặng cô bé vài món quà để phòng thân?
Không chờ Trương Đạt Dã lựa chọn xong thì đã có giọng nói oang oang vang lên: “Ông chủ, mấy thanh kiếm này bao nhiêu tiền?”
“Ôi chao, quý khách đúng là có mắt nhìn hàng. Chất lượng của những thanh kiếm này cực kỳ tốt, gần như có thể so sánh được với ‘danh kiếm’ đấy…” Ippon Matsu tâng bốc hàng hóa nhà mình vài câu, hai tay xoa lấy xoa để: “Kiếm hoàn hảo như vậy mà mỗi một thanh chỉ cần 50 vạn Belly nhé. Ngài chọn tổng cộng ba thanh là 150 vạn Belly, cửa hàng còn có thể tặng cho ngài ba cục đá mài, rất hời đấy nhé.”
Đối phương chau mày: “Quá đắt, 3 thanh kiếm là 30 vạn nhé?”
Trương Đạt Dã khiếp sợ, suýt làm rơi cả cây thương trong tay. Người này là thiên tài mặc cả đấy ư, còn dám can đảm mở miệng như vậy, đáng để học tập đây.
Ippon Matsu hơi khó xử: “Quý khách, ngài mặc cả như vậy là làm khó tôi rồi. Cửa hàng làm ăn nhỏ thôi mà, nếu chỉ có 30 vạn thì ngài có thể xem thử những thanh kiếm kém hơn một bậc ở bên kia.”
“Vậy thế này thì sao?” Đối phương rút kiếm gác lên cổ Ippon Matsu: “Ông đây là Loud Lord được truy nã 150 vạn Belly, tiền của ông đây còn phải dành để mua đồ đạc để tới Đại Hải Trình. Ông định bảo tôi dùng cái đầu mình đổi 3 thanh kiếm ư?”
Lord là một hải tặc có nguyên tắc, những thứ bình thường có thể dùng tiền để mua thì hắn sẽ không cướp, trừ khi hắn cảm thấy đắt quá… Ờ thì có nguyên tắc nhưng không nhiều.
Trương Đạt Dã thất vọng, cậu còn tưởng rằng tên này có kỹ năng mặc cả xuất sắc cơ đấy. Giờ thì xem ra mức độ cao nhất của mặc cả là chém người hả?
Lord và mấy tên hải tặc đứng sau hắn tươi cười đắc ý, mặc cả như thế này đỡ tốn thời gian và công sức biết bao, chỉ cần ông chủ tiệm vũ khí này… Nụ cười của bọn chúng cứng đờ trên mặt.
Bởi vì thanh kiếm trong tay Lord đã lọt vào tay Ippon Matsu từ bao giờ không rõ, lưỡi kiếm cũng gác trên cổ Lord: “Thế mới nói, khách hàng mặc cả như vậy sẽ khiến cho người ta rất khó xử.”
“3 thanh kiếm 150 vạn Belly, hàng thật giá tốt. Nhưng xét thấy khách hàng có hành vi vô lễ nên sẽ không tặng đá mài nữa, thế nào?”
Lord nuốt nước bọt, giọng nói oang oang thoáng chốc biến thành nhỏ giọng thì thầm: “Được… Vâng.”
Ippon Mattsu cắm xoạch thanh kiếm vào trong vỏ: “Thành giao, giao dịch tiền mặt, không chấp nhận nợ tiền.”
Đậu móa, ông chú này ngầu thật đấy. Nghĩ kỹ thì người có thể mở tiệm vũ khí ở thị trấn Logue này, lại còn coi hải tặc như khách hàng chủ yếu và duy trì được cửa hàng hẳn 200 năm thì gia tộc của Ippon Matsu kiểu gì cũng sẽ có vài tuyệt chiêu truyền thừa, không thì đã bị mấy người mua sắm 0 đồng kiểu này làm cho phá sản rồi. Trình độ kiếm thuật này đối phó vua sơn tặc cũng đủ rồi, gọi là có bản lĩnh.
Ngay sau đó Trương Đạt Dã lại rơi vào băn khoăn, tại sao ông chú này có thể làm màu trơn tru như thế, vậy mà mỗi lần cậu làm màu đều sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nào đó. Chẳng khoa học gì cả.
Đám hải tặc trả tiền đàng hoàng rồi xám xịt rời khỏi tiệm vũ khí, có điều sau khi ra khỏi cửa thì chúng lấy lại hùng hổ ngay. Xem hướng đi của chúng thì chắc là ra bến tàu.
Thế là Trương Đạt Dã dò hỏi: “Ông chủ, chỗ ông có thu mua đao qua sử dụng, loại mới 100% không?”
“Mới 100% à, chẳng lẽ cậu định…” Ippon Matsu đang cúi đầu ký sổ ngẩng lên quan sát Trương Đạt Dã, sau đó nhìn Tom đang loay hoay với mũ giáp sừng trâu, bừng tỉnh hiểu ra: “Các cậu là…”
Trương Đạt Dã đáp lại bằng một nụ cười xán lạn. Bán kiếm kiểu này có lời hơn so với việc trao đổi trực tiếp với hải quân.
Ippon Matsu cười nói: “Mua chứ, tại sao lại không mua. Nếu thật sự mới 100% thì tôi có thể đưa ra một cái giá tốt.”
“Được, lát nữa sẽ đưa cho ông.” Trương Đạt Dã chọn được hai khẩu súng ngắn và một khẩu súng trường: “Khẩu súng này bao nhiêu tiền vậy?”
Ba khẩu súng này vừa hay có thể đưa cho 3 người gia đình Nami sử dụng, cậu sẽ nhờ người đưa thư vận chuyển qua đó giúp hoặc nếu không tìm thấy người đưa thư thì nhờ hải quân hỗ trợ cũng được, Trương Đạt Dã cảm thấy họ sẽ nể mặt mình.
“Của ngài tôi lấy 10 vạn Belly, còn lại dùng ba thanh kiếm kia bù vào. Tôi còn có thể tặng thêm cho ngài một chút đạn chất lượng tốt.” Ippon Matsu cảm thấy danh tiếng của đoàn du lịch Hope đáng tin cậy.
Tom giật góc áo Trương Đạt Dã, chỉ vào cái mũ sừng trâu trong tay đòi mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận