One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 382: Puffing Tom

Chương 382: Puffing Tom
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, anh trai tích cực giới thiệu: “Tuy đoàn tàu ‘Puffing Tom’ này được gọi là tàu biển nhưng thực chất nó là một con thuyền, đường ray bên dưới thực tế chỉ có tác dụng giống như biển chỉ đường chứ không phải dùng để chống đỡ toàn bộ đoàn tàu đâu.”
Người anh trai nhiệt tình này đúng là học hành nghiêm chỉnh vì để có thể kể chi tiết về đoàn tàu biển với những người từ vùng khác tới, chứ không phải chỉ xì một câu: “Có mỗi đoàn tàu thì kinh ngạc nỗi gì.”
“Thì ra là thế.” Thụy Manh Manh hỏi tiếp: “Còn vấn đề động vật biển tấn công thì sao?”
Trương Đạt Dã còn chưa kịp phản ứng. Sao đã ‘thì ra là thế’ rồi? Dù là một con thuyền thì việc con thuyền được chế tạo thành hình dạng như thế và có thể chạy được trên biển vẫn hơi phản khoa học chứ nhỉ?
Anh trai ngồi hàng ghế sau bắt đầu trả lời câu hỏi của Thụy Manh Manh: “Ngài Tom từng nói, lúc ông tạo ra đoàn tàu biển, ông đã cố ý thiết kế để tạo ra âm thanh khó chịu đối với loài cá khi đoàn tàu chạy, như vậy động vật biển và Hải Vương đều sẽ tránh thật xa khi nghe thấy âm thanh.”
Có phải là phương pháp tương tự như sử dụng sóng siêu âm để xua đuổi đàn cá không? Thứ đó có tác dụng với Hải Vương luôn à? Nếu thật sự có thể làm được thì đúng là lợi hại, Trương Đạt Dã nói: “Nếu bọn tôi nhờ ngài Tom lắp đặt hệ thống động cơ này lên tàu của bọn tôi, vậy có phải bọn tôi cũng có thể tùy ý vượt qua Vành Đai Tĩnh Lặng không? Có hệ thống động cơ này rồi thì không sợ Hải Vương nữa mà.”
Anh trai ngồi hàng sau không lên tiếng nữa, đây chính là điểm mù kiến thức của anh chàng. Gì mà đòi vượt qua Vành Đai Tĩnh Lặng, cậu em này cũng dám nghĩ ghê đó chứ!
Diệp Ngôn nói: “Hình như trong cuốn sách nhỏ mà anh đưa cho tôi có viết: Vành Đai Tĩnh Lặng là sào huyệt của Hải Vương khổng lồ thì phải?”
Trương Đạt Dã nhìn cậu ta như nhìn một người xa lạ: “Bạn học Diệp Ngôn, cuối cùng cậu cũng nhớ được những kiến thức quan trọng rồi! Tôi vui lắm đấy. Bạn học Perona cũng phải học tập theo anh Diệp Ngôn đi là vừa. Trước kia anh ấy là học sinh kém có thành tích còn tệ hơn cả nhóc đấy, là kiểu người có thể lập tức ngủ gật sau khi đọc sách tầm 5 phút, nhưng trải qua giáo dục thể thuật luân phiên của bọn tôi…”
Perona ngơ ngác, chẳng phải đang nói về Vành Đai Tĩnh Lặng à, sao lại dính dáng tới tôi rồi?
“Thôi nhá sếp Dã.” Diệp Ngôn không muốn nghe về lịch sử đen tối của mình nên kéo chủ đề chính quay lại: “Nếu chỉ là tiếng ồn khó chịu trên đường đi thì có lẽ loài Hải Vương chọn cách tránh xa, nhưng nếu tiếng ồn này chuyển đến gần hang ổ của Hải Vương thì chắc chắn chúng sẽ phát điên đấy?”
“Nói cũng đúng.” Vì vậy, thay vì lắp đặt một hệ thống động cơ tạo tiếng ồn, tốt hơn hết là để Cá mập khổng lồ hỗ trợ kéo thuyền, động cơ mạnh mẽ mà yên tĩnh. Không thì có thể bắt động vật biển kéo thuyền cũng được, mượn thêm năng lực cảm giác của Artoria, chỉ cần không tự tìm đường chết thì vượt qua Vành Đai Tĩnh Lặng thoải mái thôi.
Mọi người chân thành cảm ơn buổi phổ cập khoa học của người anh trai ngồi ở hàng ghế sau, điều này đã mang lại cho anh ấy cảm giác thành tựu tuyệt đối. Sau đó cả đám vừa ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc chuyến tàu đã đến điểm dừng đầu tiên là đảo St.Poplar, thành phố Nữ Hoàng Mùa Xuân.
Đây chính là nơi CP9 phải diễn xiếc thú để kiếm tiền trang trải viện phí cho Lucci sau sự kiện đảo Tư Pháp.
Nhưng đây không phải là điểm đến của Trương Đạt Dã hôm nay. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi khoảng 10 phút, chuyến tàu biển lại khởi hành, chẳng mấy chốc đã tới đảo Pucci - Thành Phố Đồ Ăn Ngon.
Trương Đạt Dã gọi các đồng bạn xuống xe, thuận tay bóc Tom vẫn chưa nắm rõ tình hình đang dán trên cửa sổ xuống, mọi người cùng rời khỏi ga.
Thành phố Đồ Ăn Ngon trứ danh trông giống như một thị trấn bình thường, phong cách kiến trúc không khác thành phố Thất Thủy là mấy, chỉ là không có nhiều tuyến đường thủy đan xen giăng khắp nơi mà thôi.
Ngoài ra, trong không khí lan tỏa mùi thơm thoang thoảng khiến người ta ứa nước miếng. Trương Đạt Dã túm lấy Tom đang chuẩn bị trôi đi theo mùi hương, chợt hỏi: “Đúng rồi Diệp Ngôn, hôm qua đã hẹn hôm nay sẽ để cho các Cờ yêu nghỉ ngơi nhỉ? Cậu chuẩn phép cho chúng chưa?”
“Thật ra cũng không cần quan tâm đến bọn nó như vậy.” Nói như vậy nhưng Diệp Ngôn vẫn phất tay: “Ra ngoài hết đi.”
Được sự cho phép của Diệp Ngôn, các Cờ yêu vui vẻ chui ra ngoài, nhận lấy kinh phí đoàn đội từ Trương Đạt Dã: “Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn ông chủ!”
“Thật ra thì chúng tôi muốn được nghỉ ngơi ở thành phố Thất Thủy hơn.”
“Đúng đó, đúng đó. Hiếm khi Tùy Phong Nhĩ kiếm ra được nhiều địa điểm hay ho như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận