One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 740: Kiên trì (3)

Chương 740: Kiên trì (3)
"Méo há há ha ha ha..." Tom trượt khỏi bả vai Trương Đạt Dã, vừa cười vừa đấm mặt đất, gần như muốn lăn lộn khắp mặt đất luôn.
Tiếng cười lớn khiến giọng cười của Dorry và Brogy khựng lại, hai người trầm mặc trao đổi ánh mắt.
Xấu hổ ghê nhỉ, muốn giết mèo diệt khẩu không?
Thôi đừng, đối phương là khách mà.
Vô tình giết chết một con mèo chắc khách sẽ không so đo đâu nhỉ?
Không được, không được, quá thất lễ.
...
Tom cảm giác rợn sống lưng, thậm chí lông sau lưng còn có khuynh hướng xù tung lên. Thế nó mới chậm rãi ngừng cười.
Trương Đạt Dã ôm Tom, vì muốn hóa giải nỗi xấu hổ của hai người khổng lồ nên hỏi một vấn đề vô cùng quan trọng: "Thế hai người vẫn muốn đánh tiếp à?"
Dorry và Brogy yên lặng. Đúng nhỉ, có nên đánh nữa hay không đây?
Thành thật mà nói, quá nhiều năm trôi qua rồi, hiện tại nhìn lại chút tranh chấp nhỏ lúc đầu cảm giác chẳng đáng gì cả, chưa kể hai người đều rất nhớ cố hương.
Nhưng đánh cũng đánh lâu thế rồi, bảo dừng là dừng được hay sao?
Một lát sau, Dorry nói: "Đánh chứ, vừa rồi chúng tôi nói rất nghiêm túc, tuy nguyên nhân là chuyện nhỏ nhưng vì vinh dự của chiến sĩ, tôi nhất định phải thắng trận quyết đấu."
Brogy đồng ý: "Tôi cũng thế, nhất định phải có một kết quả. Tôi hy vọng sau này trở về với danh hiệu chiến sĩ mạnh nhất Elbaf!"
Dorry nhìn tòa núi lửa làm tín hiệu quyết đấu của hai người đằng xa: "Dù sao cũng phải có một câu trả lời thỏa đáng cho cho chính mình đã liều chết quyết chiến 90 năm chứ."
"Tôi cũng thế!"
"Vinh dự của chiến sĩ..." Artoria cảm khái. Cô có thể hiểu được cảm giác coi vinh dự quan trọng hơn tính mạng. Chẳng qua nguyên nhân chiến đấu ban đầu đúng là không thể tưởng tượng được.
Thấy thái độ bọn họ như vậy, Trương Đạt Dã cũng không tiện nói thêm cái gì. Thế giới này luôn có những người kiên trì vài lý niệm khá là kỳ quái.
Ví dụ như nguyên tắc thà chết không đá phụ nữ, ví dụ như con cháu ‘Kẻ Nói Dối’ 10 năm như 1 ngày đều đang chứng minh Skypie tồn tại, ví dụ như hai người khổng lồ quyết đấu gần một thế kỷ trước mặt.
Có lẽ người khác nhìn chỉ cảm thấy ngốc nghếch, nhưng người giữ vững tín niệm của mình như thế thường được nhiều người yêu mến.
Chút nhạc đệm nhỏ bắt nguồn từ câu hỏi của Wendy nhanh chóng trôi qua, đoàn Hope và Dorry, Brogy chính thức tự giới thiệu làm quen.
Dorry và Brogy cũng bắt đầu xử hai con khủng long cổ dài, cách xử lý của họ rất thô bạo, chỉ cắt tiết, lột da, dấy lửa nướng. Không cần biết là thịt ở bộ phận nào, nướng lên là xong.
"Chậc chậc chậc chậc..." Tom thấy cách nấu nướng phí của trời như thế thì không nhịn được lắc đầu, tiến lên giơ tay ý bảo dừng.
"Mèo à?" Dorry và Brogy ăn ý ngừng động tác, tò mò nói: "Sao thế? Mày không thích ăn khủng long à? Chúng tao cũng có thể bắt cá cho mày."
Hai mắt Tom sáng rỡ, mùi vị cá thời viễn cổ thế nào nhỉ?
Không đúng, không đúng, đây không phải là điểm chính. Tom phất tan ảo tưởng trên đỉnh đầu, khoa tay múa chân ý bảo để nó làm.
Dorry gãi gãi râu: "Được thì được thôi, nhưng mày có thể xử con khủng long to thế này thật chứ?"
Brogy cũng có chung thắc mắc. Tuy cũng có kiếm sĩ vĩ đại của loài người có thể tiện tay chém chết khủng long nhưng nhìn sao cũng không thấy con mèo này có khả năng ấy.
"Tôi đã bảo đám Cờ Yêu ở lại canh thuyền dọn dụng cụ làm bếp và gia vị tới rồi." Diệp Ngôn nói: "Tom cứ xử lý nguyên liệu trước đi."
Tom gật đầu, lôi cái mũ đầu bếp ra đội, sau đó lôi dao chặt thịt ra, thuận tay xoay dao một vòng.
“Vun vút” Ánh kim loại loang loáng xẹt qua, cổ của hai con siêu khủng long bị cắt thành mười mấy ‘khúc ngắn’, Dorry và Brogy trợn mắt há hốc mồm.
Tom rập khuôn chia cắt những vị trí khác, ai giỏi kiếm thuật đều có thể nhìn ra cách Tom cắt khủng long lúc này giống hệt kiếm pháp khi Artoria cắt khủng long.
"Đây... Đúng là một con mèo đáng gờm." Dorry và Brogy buông đồ trong tay xuống, tập trung xem Tom làm việc, thỉnh thoảng còn phụ giúp theo chỉ thị của Tom.
Đến khi Cờ Yêu đưa đồ tới, Tom thử đích thân dùng cổ của khủng long cổ dài nấu một món nổi tiếng Giang Thành: khủng long tê cay.
Mùi tê cay thơm nức dụ cho hai người khổng lồ ứa nước miếng ròng ròng thành sông nhỏ. Còn Trương Đạt Dã đi học ở Giang Thành thì bày tỏ chưa nghe đến món này bao giờ, Giang Thành không nuôi khủng long.
"Mùi vị tuyệt vời quá, ngoại trừ Semla của Elbaf ra, lần đầu tiên tôi được ăn món ngon thế này đấy!" Dorry vừa gặm cổ khủng long cổ dài vừa nốc một thùng rượu.
"Tôi cũng thế!" Brogy cũng ăn đến mức miệng bóng nhẫy.
Artoria yên lặng giơ ngón tay cái lên, cô phát hiện miệng người khổng lồ quá lớn, dù cô có nghiêm túc thì tốc độ ăn cơm vẫn thua bọn họ.
Tom rất hài lòng với biểu hiện của các thực khách, sau khi tự nếm vài miếng thì tiếp tục đi làm tiếp món khác. Đồ cay quá mức không hợp khẩu vị Tom, nó cảm thấy nếu lỡ ăn nhiều quá sẽ khạc ra lửa mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận