One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 654: Đại tướng Sakazuki sẽ bênh tôi (1)

Chương 654: Đại tướng Sakazuki sẽ bênh tôi (1)
“Tôi… Tôi chỉ muốn cầu xin Hatchan thôi mà. Tôi không muốn chết, cũng không muốn bị bắt vào nhà giam.”
“Đồ tham sống sợ chết!”
Đám người cá cãi nhau ỏm tỏi, rất nhiều người đều nhìn Hatchan bằng ánh mắt tội nghiệp, hy vọng hắn hãy cầu xin giúp bọn họ.
“Rayleigh?” Hatchan không chịu nổi trước sự cầu xin của đồng bạn, thế là nhìn Rayleigh hỏi ý kiến.
“Tôi bó tay rồi. Nhìn thái độ của em trai Đạt Dã thì thả cậu ra đã là cực hạn đấy.” Rayleigh lắc đầu, Hatchan là bạn của ông nên ông mới nghĩ cách cứu, còn những người cá khác chẳng liên quan gì đến ông cả.
Hơn nữa, tính tình của Hatchan hiện giờ có hơn nửa là vì lăn lộn với Arlong từ nhỏ tạo thành. Arlong nói gì thì hắn vô thức làm cái đó, không thèm nghĩ xem chuyện đó nên làm hay không. Kiểu người như hắn không thích hợp làm hải tặc.
Còn những người cá khác, Rayleigh không rảnh đến mức muốn giải cứu tất cả hải tặc. Nếu đã có gan lựa chọn con đường mình đi thì cũng phải gánh vác được hậu quả. Ông là “Vua bóng tối” Rayleigh chứ không phải “Bảo mẫu hải tặc” Rayleigh.
Có người không cam tâm kêu lên: “Này, lão già con người kia! Hatchan là ân nhân của ông đúng không? Nếu ông muốn báo ơn thì ít nhất cũng phải dẫn bọn tôi đi cùng chứ?”
Rayleigh không quan tâm đến chúng, đời này ông từng gặp rất nhiều tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển rồi nên không kinh ngạc gì mấy. Ông quay sang nói với Trương Đạt Dã: “Xem ra lần này không thể uống rượu rồi. Có thể cho tôi mượn một chiếc thuyền nhỏ không?”
“Trên thuyền của Arlong có thuyền nhỏ đấy, chắc hắn biết thuyền ở đâu. Hai người tự chọn đi.” Trương Đạt Dã hơi thất vọng vì không được tập luyện miễn phí nhưng cũng không đến mức tiếc một chiếc thuyền nhỏ.
Nghĩ kỹ lại thì không đánh nhau cũng tốt, lỡ đánh bay nửa cái làng Cocoyashi thì đúng là gài nhau quá.
Hatchan đi được vài bước bèn quay đầu nhìn lại, cuối cùng bị Rayleigh khuyên rời đi. Dựa vào dung lượng não của hắn thì chắc chắn hắn sẽ không nghĩ ra được cách gì cứu đồng bạn, cũng không quyết định được liệu mình có nên trả thù cho Arlong hay không.
Đám người cá thất vọng chửi rủa ầm ĩ, mắng Rayleigh vong ân phụ nghĩa, mắng Hatchan là đồ phản bội tộc người cá, tiện thể mắng luôn Trương Đạt Dã hèn hạ vô sỉ.
Trương Đạt Dã khoát tay: “Perona, làm chúng ngậm miệng lại đi.”
“Vâng.”
Mấy nhóc Hollow bay ra ngoài, tiếng chửi mắng ban đầu dần biến thành “tôi chỉ là loài cá nhãi nhép” cộng với hàng loạt lời xin lỗi và hối hận nối tiếp nhau xuất hiện.
Nhìn thuyền nhỏ của Rayleigh và Hatchan rời đi, Artoria và Tom quay về vị trí của mình.
Artoria cảm thấy miếng thịt mà Tom cầm lúc nãy rất ngon nên muốn ăn thêm chút nữa.
Tom thì cảm thấy hình như lượng cơm mình ăn đã nhiều thêm rồi. Đáng lẽ hai miếng thịt lúc nãy đã đủ để nó no căng bụng nhưng hiện giờ nó cảm thấy mình mới ăn có một miếng, làm nó nghi ngờ đời mèo. Có điều nếu không nghĩ ra thì khỏi phải nghĩ, dù sao thì lượng cơm tăng mạnh là chuyện tốt, có thể ăn càng nhiều đồ ngon. Tom liếm môi, hay là lại gặm thêm cái giò nhỉ?
Genzo hỏi: “Ngài Đạt Dã, ông lão lúc nãy là ai vậy?”
Trương Đạt Dã trả lời: “Một hải tặc đã về hưu, dính dáng tới ông ấy sẽ phức tạp lắm, chúng ta coi như chưa từng gặp ông ấy là được.”
“Ồ, vậy à.” Genzo vội vã gật đầu. Nếu Trương Đạt Dã cho rằng ông lão vừa rồi là người phiền phức thì ông nghĩ mình không biết sẽ tốt hơn: “Vậy, vậy người cá bạch tuộc kia sẽ không quay lại báo thù chứ?”
Trương Đạt Dã trả lời: “Không đâu, tên kia được xem là một kẻ vô hại ở trong đám người cá hải tặc.”
Nếu đổi thành người cá khác, chưa chắc Trương Đạt Dã đã dám thả ra. Hatchan khờ khạo thì không có vấn đề gì. Đợi hắn quay về đảo Người Cá, Jinbe và Otohime sẽ dạy dỗ lại hắn, sau đó hắn sẽ càng vô hại hơn. Nói hơi quá một chút thì không chừng hắn còn về đây xin lỗi nữa kìa.
Genzo yên tâm hơn nhiều, không nhịn được chỉ vào đám người cá và hỏi: “Người cá đều giống bọn chúng à cậu?”
“Tất nhiên là không rồi.” Trương Đạt Dã trả lời: “Người cá cũng giống con người thôi, có kẻ thiện cũng có kẻ ác, có kẻ xấu người đẹp. Arlong thuộc về người cá theo chủ nghĩa cực đoan, nhưng trên đảo Người Cá cũng có rất nhiều người cá muốn gần gũi và hiểu biết con người hơn”
Trương Đạt Dã nhìn thấy Nojiko, Nami và một số dân làng đều tò mò lắng nghe chăm chú nên tiện thể phổ cập thông tin về đảo Người Cá cho họ nghe. Vừa trải qua chuyện vừa rồi, cậu không mong dân làng ôm thiện cảm với người cá, chỉ hi vọng họ đừng thành kiến quá mức với người cá là được rồi.
Tuy Trương Đạt Dã biết có lẽ cả đời này những người dân nơi đây chưa chắc đã có cơ hội gặp mặt người cá thêm nữa, cậu làm vậy cũng không có ý nghĩa gì. Nhưng đã muốn làm thì làm, không nhất định phải có ý nghĩa mới làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận