One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 710: Đập chuột chũi, búa lớn 80* (1)

Chương 710: Đập chuột chũi, búa lớn 80* (1)
Một câu trong kịch hài của Trung Quốc
Một câu trong kịch hài của Trung Quốc
“Ầm!”
“Ầm!”
Kiếm và búa cùng lúc chạm mặt đất, cả sảnh tiệc rung theo một nhịp. Lấy vị trí hai vị này công kích làm trung tâm, toàn bộ mặt đất phòng tiệc sụp xuống.
Bàn ghế trong phòng khách đổ rạp tứ tung, mọi người đều loạng choạng một bước, may mà Wendy được Carla kịp thời đỡ lấy bay trên không trung chứ không thì khả năng cao là hôm nay sẽ ngã lấm lem bùn đất.
"Má ơi, chơi lớn thế à?" Diệp Ngôn đứng rõ xa cũng hơi bị ảnh hưởng một chút. Nhưng vì từ nhỏ đã luyện đứng tấn nên chân trụ cực vững. Đúng vậy, công phu của Diệp Ngôn bắt đầu luyện từ trung bình tấn mà lên, cơ sở cực kỳ vững chắc.
Perona ré lên rồi nhào vào người Thụy Manh Manh, bắt lấy váy của Thụy Manh Manh mới không ngã xuống. Cô nhóc oán hận: "Có phải hai người làm quá mức rồi không?"
Wendy không nói gì, cô bé quá quen với phong cách này. Nếu hội của các cô ở đây thì còn khủng bố hơn nhiều, chắc sụp luôn cả căn nhà ấy chứ.
Sharkler ở tít trong góc phòng tiệc nên không chịu ảnh hưởng gì. Hắn tát ngã nốt đối thủ cuối cùng rồi đi về phía Trương Đạt Dã. Lúc chiều hắn biểu diễn khả năng biến hình cho Thành Long xem nên dùng hết thời gian Super Mode mất rồi, đến tối không biến thân được nên đánh cứ gượng tay gượng chân thế nào ấy.
Nói đến vạ lây thì phải tính tới Tom đang ngủ say, lúc trước dù là màn truy đuổi đặc sắc của chú Long hay cuộc bao vây của đặc công Baroque với đoàn Hope đều không gọi tỉnh Tom nổi, thậm chí chỉ khiến nó trở mình, ngủ càng ngon.
Nhưng lần này nện ra cái hố to không cho phép nó ngủ tiếp. Tom lăn lộc cộc theo sườn dốc xuống dưới, va vào đầu chó lạp xưởng.
Chó lạp xưởng ngất xỉu tại trận, Tom thì lơ tơ mơ ngồi dậy, dụi mắt nhìn quanh.
Có chó!
Tom thấy chó lạp xưởng thì lao véo đến sau lưng Trương Đạt Dã, ôm đùi cậu thò đầu ra quan sát.
Trương Đạt Dã xoa đầu Tom: "Mày dậy đúng lúc ghê."
Tom không hiểu ra sao, nhìn quanh quất thấy sảnh tiệc tan nát và đám đặc công la liệt dưới đất thì bừng tỉnh hiểu ra. Chủ nhân phá phòng tiệc nhà người ta à? Giờ phải tranh thủ bọn họ ngủ để chạy trốn nên mới nói mèo tỉnh đúng lúc ấy gì?
Nhưng chuyện đã xảy ra không thể cứu vãn, Tom chép miệng lắc đầu, đúng là một vị chủ nhân không cho mèo bớt lo mà, chỉ gây họa là giỏi.
Chúng Cờ Yêu rất có ánh mắt đi đào Mr.4 và Miss Merry Christmas ra khỏi đống đá vụn. Tuy hai người này vỡ đầu chảy máu, trông hơi thảm thiết nhưng vẫn sống mạnh giỏi, mạng cứng vô cùng.
Thành Long lảo đảo chạy từ bếp ra ngoài, tay trái cầm một cái katana, tay phải che trán, nghi ngờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Động đất à?"
"Không có gì, đập chuột chũi mạnh quá thôi ạ." Trương Đạt Dã đáp: "Chú Long có sao không ạ? Có bị thương ở đâu không?"
"Chỉ trầy da và bầm tím vài chỗ, sẽ khỏi nhanh thôi. Chỉ là đánh lâu hơi mệt." Thể chất của Thành Long vẫn còn ở ngưỡng cơ bản, đối mặt nhiều kẻ địch như vậy sẽ có lúc không chu toàn nổi, ăn mấy đấm mấy đá cũng đành chịu thôi.
"Chữa trị một chút đi ạ. Wendy, thể lực em thế nào?" Trương Đạt Dã hỏi.
"Không thành vấn đề ạ!" Wendy vẫn đang được Carla đỡ bay, lúc này cô mèo đưa Wendy thẳng tới bên cạnh Thành Long luôn, chắc là sợ để tự cô bé chạy tới sẽ vấp ngã.
"Tôi tự bôi thuốc là..." Thành Long im bặt, chỉ thấy bàn tay Wendy tỏa ra ánh sáng xanh lục là cơ thể anh lập tức không còn đau nhức nữa. Giờ anh mới nhớ trong tài liệu viết cô bé này là bác sĩ của thuyền.
Chuyện này phải trách Trương Đạt Dã viết chức vụ của mọi người nhiều quá, làm Thành Long vô thức bỏ qua chuyện này.
"Đây là ma pháp à, thần kỳ thật đấy." Thành Long hoạt động cánh tay: "Cảm giác như thể lực cũng khôi phục kha khá."
Carla trả lời thay Wendy: "Đúng rồi, ma pháp của Wendy chẳng những có thể chữa thương mà còn khôi phục được vài phần thể lực nữa." Nếu không thì sao lại nói Wendy là ma đạo sĩ phụ trợ mạnh nhất Fairy Tail cơ chứ. Lúc đánh nhau dẫn Wendy theo thì tương đương với nhiều ra nửa thanh HP lẫn nửa thanh Mana, nếu tính cả đủ loại ma pháp buff thì chính là thêm vài món trang bị. Chưa kể cô bé đánh đấm cũng rất mạnh.
"À đúng rồi, tôi lấy được một thanh kiếm." Thành Long chìa cây kiếm đang cầm cho Trương Đạt Dã xem. "Người kia nói là Meito Kashu gì đó, nghe có vẻ rất lợi hại. Có ai dùng đến nó không?"
"Meito Kashu?" Trương Đạt Dã rút ra ngắm nghía, chỉ là cậu cũng không phải người có mắt nhìn.
"Nếu là thật thì đáng giá phết đấy, ít nhất cũng phải 1 triệu Belly. Mà hàng này có mua cũng không ai bán cơ. Chú không cần à?"
"Tôi không giỏi dùng kiếm." Thành Long lắc đầu, mò ra dùi cui điện của Kabutack dắt ở thắt lưng. "Với cả tôi có cái này rồi."
Nói xong Thành Long mới ảo não, sao vừa nãy không nhớ tới món này nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận