One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 542: Có muốn lên thuyền của tôi không (1)

Chương 542: Có muốn lên thuyền của tôi không (1)
“Ê lão già, con thuyền này thuộc về ông đây, đám các người hoặc là gia nhập chúng tao, hoặc là cút xéo ngay đi.” Sau khi cân nhắc sức chiến đấu của hai bên, giọng của Dick cực kỳ tự tin.
Hiện giờ hắn cần người có người, cần vũ khí có vũ khí, chỉ thiếu một con thuyền hải tặc là có thể ra khơi. Mặc dù chiếc thuyền này nhìn không đủ oai phong nhưng lại có thể khiến người khác thả lỏng cảnh giác. Đã thế nó còn đủ lớn, về sau nếu thích thì sửa chữa thêm thế nào cũng được.
Zeff đã gặp quá nhiều người tự cho là đúng như vậy rồi, hắn thản nhiên nói: “Nếu tới ăn cơm thì chỗ của tôi lúc nào cũng hoan nghênh, nếu tới quấy rối thì xin hãy rời đi.”
“Xem ra đàm phán không thành rồi, vậy thì không còn cách nào nữa, thật đáng tiếc.” Dick đứng lên, vốn dĩ hắn cảm thấy dẫn theo đầu bếp ở nơi này đi cũng được, giờ xem ra chỉ đành xử sạch.
Đám thủ hạ của Dick có người rút dao, có người lấy súng ra, quây thành nửa vòng tròn, chậm rãi tới gần các thực khách và các đầu bếp.
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Dick nói như vậy.
Nhưng đám Zeff sao có thể nhượng bộ được, bầu không khí giữa hai bên thoáng chốc căng như dây đàn.
“Món này ngon.”
“Món này cũng thế.”
“Món này ít quá, đợi lát nữa phải gọi thêm mấy đĩa mới được.”
Trong lúc những vị khách khác đều lùi về phía sau, bộ dáng ngấu nghiến của mấy người ở bàn số 7 trở nên lạc quẻ.
“Ông anh to con ở kia ơi, phiền anh lấy thêm cho tôi một đĩa này nữa.” Trương Đạt Dã vươn dài tay đưa menu cho Patty.
“Vâng thưa quý khách.” Patty phản xạ có điều kiện vọt tới đón lấy menu, tươi cười đon đả, sau đó khi quay đầu lại thì tức khắc trở mặt: “Những ai không phải khách hàng xin mời cút ra ngoài đi.”
“Đám khốn kiếp các người xem thường ai đấy hả?” Dick bị chọc giận, cái nhà hàng này rốt cuộc bị làm sao vậy? Cả thực khách lẫn đầu bếp đều không coi hắn ra gì, tương lai hắn là hải tặc vĩ đại đấy!
“Làm phiền mang thức ăn lên nhanh chút nhé.” Trương Đạt Dã chỉ lo giục nhà hàng đưa đồ ăn, không buồn ngó ngàng tới Dick. Hình như cậu đã cảm nhận được một chút niềm vui khi coi người khác như vô hình rồi.
Cứ giễu cợt thêm một lúc, nếu lát nữa bọn chúng ra tay thì dùng Tekkai đỡ đòn rồi trổ tài ăn nói: “Đánh người ta như muỗi đốt mà còn học đòi làm hải tặc.” Trương Đạt Dã tự vẽ ra kịch bản cho mình trong đầu, không cẩn thận bật cười thành tiếng.
Tiếng cười này đúng lúc nhen lửa giận của Dick bùng lên. Ban đầu hắn định cướp thuyền rồi tiện tay cướp luôn đám người giàu có này, giờ thì hắn đã không quan tâm đến nhiều chuyện như vậy nữa: “Diệt sạch chúng cho tao!”
“Đoàng đoàng đoàng!” Dick vừa ra lệnh, mấy khẩu súng cùng lúc khai hỏa, nhắm thẳng Trương Đạt Dã.
Không đợi Trương Đạt Dã bày ra tư thế chiến đấu, Zeff đã đứng chắn trước người cậu, nhấc chân phải quét mạnh qua.
Dù hắn không có chân phải nhưng chỉ cần dựa vào gió từ cú đá chân giả là đủ khiến những viên đạn này ngừng bay, đồng loạt rơi leng keng xuống đất.
Trương Đạt Dã húp một ngụm súp đặc, thoáng cảm thấy thất vọng. Cơ hội làm màu bay biến rồi, lão già này chơi đỉnh quá.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Dick chỉ biết ngây người nhìn chân Zeff, chuyện như thế vượt quá năng lực tưởng tượng của hắn.
“Mau giải quyết cho xong đi, đừng để khách chờ lâu sốt ruột.” Zeff khoanh tay trước ngực, phong thái cao thủ ngời ngời.
Patty là người đầu tiên hưởng ứng: “Đừng hòng quấy rầy các Thượng Đế ăn cơm! Bọn khốn đâu, hãy làm chúng mở mang kiến thức một chút, xem đầu bếp chiến đấu lợi hại thế nào đi!”
“Aaa!” Các đầu bếp khí thế hừng hực, nhặt vũ khí lên và xông vào giữa đám người.
Dick và thủ hạ của hắn đều bị dần cho choáng váng, những người này thật sự là đầu bếp ư?
Tại sao tốc độ của đầu bếp lại nhanh như vậy? Tại sao nắm đấm của đầu bếp lại mạnh như vậy? Tại sao kỹ năng dùng đao của đầu bếp lại tốt đến thế?
Chưa đầy năm phút sau, hai mươi tên hải tặc tiêu chuẩn đã bị các đầu bếp đánh ngã và trói chặt. Thậm chí nhóc Sanji còn chen vào giữa đám người để lau bàn, lau sàn nhà.
Patty vỗ gáy Dick một cái: “Đần thế này cũng dám đến Baratie gây sự à? Xùy!”
Các đầu bếp thấy đám hải tặc chật vật thì cười khằng khặc, cứ như đang tự hỏi xem nên dạy dỗ bọn người này như thế nào.
“Đừng có đắc ý quên mình, trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.” Zeff nhìn thoáng qua bàn số 7. Đối với đầu bếp mà nói, lấp đầy cái bụng của các vị khách ngồi bàn này mới thật sự là thắng lợi.
“Rõ!” Các đầu bếp kéo đám hải tặc đi, sau đó quay lại phòng bếp tiếp tục hoàn thành trận chiến còn dang dở.
Zeff nói với các vị khách trong phòng ăn: “Rất xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng tới bữa cơm của các vị. Để bày tỏ lòng áy náy, Baratie xin tặng mỗi người một phần bánh ngọt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận