One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 473: Gấp, online chờ (1)

Chương 473: Gấp, online chờ (1)
Chẳng lẽ mục tiêu đầu tiên cần hoàn thành nếu muốn trở thành kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới là ăn phần cơm của 100 người à?
Đến tối, mọi người nghỉ ngơi một đêm trong phòng khách của võ đường. Trên thuyền có đám Cờ yêu trông chừng, không cần lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đi chợ mua sắm, Kuina và Zoro xung phong nhận việc tới dẫn đường.
Cuối cùng, Kuina thành công dẫn đám Trương Đạt Dã tới mục đích, còn Zoro lại biến đâu mất tăm.
"Có cần đi tìm cậu bé không?" Thụy Manh Manh hiền lành lên tiếng hỏi.
Kuina vỗ trán: "Chắc lại đi lạc ở khúc nào rồi. Cứ kệ cậu ấy, cả làng có bấy nhiêu thôi, dù Zoro đi linh tinh cũng về được ạ."
Kết quả xấu nhất chính là bỏ lỡ cơm trưa.
Đừng trông mong quá lớn vào buổi họp chợ trong làng làm gì. Không có gì mới lạ cả, chẳng qua dễ dàng mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới thôi. Trương Đạt Dã chủ yếu xem ánh mắt của Artoria để quyết định mua.
Mỗi lần gặp nguyên liệu nấu ăn chưa từng thấy, Artoria luôn nhạy bén nhận ra rồi nhìn chằm chằm không rời, khi đó Trương Đạt Dã chỉ cần móc tiền giấy ra: "Mua hết toàn bộ ạ. Nhờ chú đưa đến chỗ con thuyền treo cờ hình đầu mèo đang neo ở vùng biển phía Nam."
Các chủ sạp nghe được câu này đều tươi hơn hớn, nhanh nhẹn dẹp quầy rồi anh vác đòn gánh, tôi dắt ngựa tung tăng đi giao hàng. Bình thường đều chỉ có người trong làng hoặc làng kế bên tới mua lẻ tẻ vài thứ, hiếm khi gặp được khách bên ngoài đến mà hào phóng như thế.
Kuina vốn muốn nhắc nhở bọn họ đảo gần nhất cách nơi này chưa tới mấy ngày đường, không cần dự trữ quá nhiều nguyên liệu nấu ăn. Nhưng nghĩ đến biểu hiện của mấy vua bụng bự hôm qua thì cô bé quyết định giữ yên lặng.
Sau đó đến lượt mua ít quần áo cho Wendy và Carla. Tuy không có nhiều kiểu dáng nhưng vẫn cần mua vài bộ dự phòng cho Wendy.
Mỗi tội quần áo của Carla hơi khó khăn. Thẩm mỹ của cô mèo này gần với độ tuổi của học sinh cấp 2, không thưởng thức nổi quần áo của trẻ em. Thế nên chỉ đành mua mấy bộ hơi to rộng một tí, chờ về nhờ Tom sửa.
Vừa nghĩ tới việc để Tom sửa quần áo là Trương Đạt Dã đau tim đau phổi, thuận tay mua một đống vải vóc đủ kiểu, tránh cho sau này Tom lại gieo họa quần áo của mình.
Sau khi dạo một vòng, trong tay mỗi người đều cầm một cây kẹo hồ lô chậm rãi ăn, Tom thì gánh hẳn một cây gậy rơm kẹo hồ lô, trên đó còn cắm mấy chục xiên kẹo hồ lô.
Kuina vốn không muốn ăn thứ đồ trẻ con mới thích này. Nhưng nhìn già trẻ lớn bé, từ người đến mèo, đặc biệt là Artoria được mình coi như tấm gương đều ăn vui vẻ như thế thì không từ chối nữa.
"Mèo kìa, mèo kìa! Mèo biết bán kẹo hồ lô kìa! Cho tao một cây kẹo hồ lô!" Thỉnh thoảng có trẻ con đi ngang qua ồn ào đưa tiền xu cho Tom, sau đó đòi kẹo hồ lô.
Tom cười híp mắt nhận tiền rồi gỡ kẹo hồ lô xuống đưa cho đứa trẻ, sờ nhẹ đầu đối phương, bầu không khí hết sức hài hòa.
Chẳng qua bàn tay nhỏ thường xuyên hái kẹo của Artoria và lời thuyết giáo của Sharkler liên quan đến việc ăn ít đồ ngọt, bảo vệ răng và vân vân thỉnh thoảng sẽ phá hoại bầu không khí.
Đám trẻ con cầm kẹo hồ lô nghe Sharkler giảng đạo, trên thực tế chỉ vì muốn vây xem người máy một lúc thôi. Mãi đến khi phụ huynh gọi tên từng đứa mà chúng vẫn lưu luyến không rời.
Đến khi kẹo hồ lô bị bán sạch (ăn sạch), Diệp Ngôn kéo Tom thoát khỏi đội ngũ: "Mọi người đi dạo trước đi, tôi thương lượng với Tom chút chuyện!"
Chỉ lát sau, Tom tìm về đội ngũ, sau lưng còn có một cây kẹo hồ lô cao bằng một người đi theo.
"Thế nào? Đây là hành vi nghệ thuật tôi vừa nghĩ ra… 'Ê ẩm ngọt ngào chính là tôi'!" Diệp Ngôn mặc đồ hóa trang kẹo hồ lô vừa làm xong, hưng phấn tạo dáng.
Artoria chọc chọc quần áo kẹo hồ lô, chân thành nói: "Làm người thèm ăn."
Thụy Manh Manh suy nghĩ một lát, bình luận: "Trang phục trông rất sống động."
Sharkler cố gắng tặng cho Diệp Ngôn ngón tay cái: "Trông khác hẳn người thường."
Brook cười yohoho: "Kẻ hèn này không hiểu hành vi nghệ thuật."
Trương Đạt Dã thở dài: "Đầu óc cậu ta bị nước vào."
Perona không dám nói lời nào, cứ cảm thấy lượng từ ngữ mình biết không đủ dùng, phải học tập thật giỏi mới được. Chẳng qua ngay sau đó cô nhóc đã sợ đến giật thót. Sao mình lại sinh ra ý tưởng đáng sợ như thế?
Kuina cảm thấy mình thật được mở mang tầm mắt. Hóa ra người ở Đại Hải Trình đều bất thường thế này à?
Wendy ôm chặt Carla, chỉ là thích mặc đồ kỳ lạ thôi mà, không có gì khó lường. Ít ra tốt hơn cái người động tí là cởi đồ trong hội của bọn họ nhiều lắm.
Đi dạo xong cái chợ nho nhỏ này chẳng tốn mấy thời gian. Trương Đạt Dã hỏi: "Hình như không mua được hải đồ ở đây đâu. Trong làng có tiệm sách không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận