One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 315: Aaaaa* (1)

Chương 315: Aaaaa* (1)
* Điệu cười đặc trưng của Tararan
* Điệu cười đặc trưng của Tararan
“Hả?” Đây là lần đầu tiên Absalom được nghe những lời như vậy, hắn ta lợi dụng năng lực của mình để chiếm lợi thế, sau đó khoe khoang một chút, thuận tiện đả kích sĩ khí của đối phương không được à? Hắn cảm giác mình bị giễu cợt: “Bây giờ mày đang trả lời tao đấy thôi.”
Lỗ Đại Sơn nghe tiếng nhào tới, một chiêu núi sắt nặng mấy trăm kí lô đẩy thẳng Absalom va vào tường thành, trên bức tường thành xây bằng đá tảng lại có thêm một cái lỗ mới.
Lỗ Đại Sơn nhìn Absalom hộc máu, nói tiếp: “Nói chuyện với mày đương nhiên là để tìm xem mày ở đâu rồi.”
Dứt lời, nó giơ nắm đấm lên, chuẩn bị bồi cho hắn ta thêm vài đấm.
Những bộ phận của thú vật được cấy ghép lên người Absalom đương nhiên không phải những con thú dữ bình thường, trình độ chịu đòn thuộc hạng nhất.
Thế mà hắn ta vẫn hộc máu liên tục. Thế giới này bị cái gì thế hả? Cái tên trông to xác ngu ngơ như vậy mà khi đánh nhau lại lươn lẹo quá đỗi. Kịch bản chẳng lẽ không phải mình dùng năng lực tàng hình của trái ác quỷ để đùa giỡn, xoay đám người này mòng mòng à?
Absalom không muốn bị đánh nữa nên giơ tay lên, nhắm Bazooka vào mặt Lỗ Đại Sơn rồi nổ súng. Nhân lúc Lỗ Đại Sơn ngửa đầu che mặt, hắn ta lại tàng hình muốn trốn.
Trong lúc đó, Brook vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa quần nhau với đội lính zombie đông đảo. Hắn ỷ vào việc mình chỉ có xương cốt, cơ thể nhẹ nhàng nên lúc thì hắn xuyên qua lượn lại giữa đám xác sống, lúc lại phóng một mũi tên hình tam giác lên tường thành để di chuyển dọc bức tường.
Từng con zombie lần lượt bị hắn chém ngã rồi bị đút muối cho ăn, Absalom thấy vậy cũng không hoảng hốt. Số lượng zombie hắn đưa tới không chỉ có nhiêu đây, đội quân zombie đang không ngừng tuôn ra khỏi cửa lớn quấn lấy Brook và Lỗ Đại Sơn, dựa vào chiến thuật biển người để khiến bọn họ mệt chết.
Lại nói, Absalom vẫn còn zombie lợi hại chưa phái ra trận đây này. Bởi vì hiện giờ điều quan trọng nhất chính là nhân lúc hai tên giỏi đánh đấm này bị quấn lấy, hắn sẽ đi đón cô dâu của mình.
Đúng vậy, Absalom cho rằng Brook và Lỗ Đại Sơn chắc chắn là hai người giỏi đánh đấm nhất trong số họ. Hai người ở lại trên thuyền, một tên đánh người nhẹ như bông, người còn lại là cô gái yếu đuối, chắc đã bị zombie hắn phái đi bắt được rồi ấy chứ?
Khi Absalom leo lên Hope, thứ hắn nhìn thấy chính là những thi thể rải rác đầy trên boong thuyền, Thụy Manh Manh cầm thanh kiếm gãy uy phong lẫm liệt, Mã Lão Ngũ thì hèn mọn đứng sau lưng Thụy Manh Manh, nhét muối vào miệng những con zombie bị chém ngã.
Đây chính là cô dâu yếu đuối mà hắn nhắm trúng ư? Absalom lôi một con zombie tới hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngài Absalom, đáng sợ lắm, cô gái kia thật sự rất đáng sợ, hơn nữa còn là một kẻ dối trá.” Zombie rấm rứt kể lể.
Lúc mới lên thuyền, bọn chúng còn tưởng rằng mình chiếm được việc ngon ăn, bắt nạt một cô gái nhỏ bé và một con quái vật đầu ngựa gầy gò yếu ớt chẳng dễ thì sao nữa?
Cho đến tận khi khai chiến, bọn chúng vẫn tin chắc như vậy, bởi vì Thụy Manh Manh giống như một con thỏ nhỏ bị giật mình, vừa la hét “Xác sống thật là đáng sợ” vừa vung kiếm loạn xạ để tự vệ.
Tuy cô chém ngã mấy con zombie thì chúng cũng chỉ cho rằng đó là do cô may mắn, nào biết rằng cô gái nhỏ bé này càng đánh càng hăng hái, càng đánh càng điên cuồng. Bây giờ tình hình đã biến thành một người đuổi theo một đám zombie để chém.
Vì vậy chúng mới nói Thụy Manh Manh là kẻ lừa đảo, giả vờ mềm yếu mong manh để lừa gạt tình cảm của ngài Absalom, để ngài ấy ra lệnh chỉ được bắt sống chứ không thể khiến cô bị thương. Sau đó cô mới lộ ra dáng vẻ thật sự, điên cuồng chém xác sống. Cô gái này nham hiểm quá đi mất.
Không riêng gì đám Absalom mà Mã Lão Ngũ là đồng đội còn đang giật thon thót đây này. Nó vốn cho rằng cơ hội biểu hiện của mình tới rồi, có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân, ai biết em gái này mạnh như vậy.
Mã Lão Ngũ ước chừng, nếu mình đánh nhau với Thụy Manh Manh thì chỉ có thể dựa vào năng lực biến thân thành sương mù để đảm bảo bản thân không bị chém chết. Đúng là không thể dây vào, trên thuyền này không ai là đơn giản hết.
“Ngài Absalom, hay mình bỏ qua cô nàng đi, sau này lại tìm một người khác hợp ý ngài được không?” Zombie nọ thận trọng khuyên nhủ.
Absalom xoắn xuýt một hồi, cuối cùng nói: “Không được, chúng ta đánh cướp mấy trăm con thuyền rồi, đây là lần đầu tiên gặp được người tốt thế này. Chỉ cần cô ấy trở thành cô dâu mới của tao thì sẽ không bạo lực như vậy nữa đâu.”
Absalom hô về phía tường thành: “Đến lượt mày ra sân rồi đấy, Tararan!”
“Aaaaa…” Một con quái vật dài khoảng năm sáu mét nở nụ cười quái dị, thuận theo mạng nhện bò dọc tường thành: “Thủ hạ của anh quá vô dụng, Absalom.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận