One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 249: Khoản tiền ngoài ý muốn (1)

Chương 249: Khoản tiền ngoài ý muốn (1)
Thụy Manh Manh gật đầu: "Đúng rồi, tùy tiện tới chụp hình nói không chừng sẽ bị giết chết."
"Trong hải quân có cái ban ngành đặc biệt phụ trách lấy được hình, tên là Cục Nhiếp Ảnh. Trong cục toàn là những người sức chiến đấu không đáng kể nhưng lại là nhân tài trà trộn và chạy trốn. Ngưởi giỏi nhất trong số đó được gọi là nhiếp ảnh gia Ngọn Lửa, luôn có thể lấy được hình của tất cả đối tượng."
Không phải Trương Đạt Dã bịa, mà đúng là có người như thế thật. Bởi vì năng lực xuất sắc, vị này còn lên thẳng chức bộ trưởng Cục Nhiếp Ảnh cơ mà.
Chẳng qua người này có một bệnh vặt, đó là thỉnh thoảng quên gỡ nắp ống kính, sau đó vì lặp đi lặp lại sai lầm này 57 lần nên bị đuổi. Ảnh lệnh truy nã của Sanji chính là một lần trong số đó.
Artoria hỏi: "Nếu đã có nhân tài như vậy, chẳng phải càng thích hợp ẩn nấp lấy tin tình báo à?"
"Chắc không được đâu, có khả năng là vì tư chất tâm lý của họ không tốt lắm, không làm được nhiệm vụ như vậy nên mới đành đi chụp ảnh tội phạm truy nã." Cái này Trương Đạt Dã không rõ lắm, có lẽ năng lực của người ta chỉ dùng được trong việc chụp hình.
Thụy Manh Manh xen vào: "Thật là người kỳ lạ."
"Ừ, trên cái thế giới này thiếu gì người quái lạ." Trương Đạt Dã buồn bực nói: "Giống như tôi nghĩ mãi không ra vì sao Mắt Diều Hâu lại đi Alabasta ấy. Rõ ràng tôi cảm thấy anh ta không phải người có thể bị đôi lời của tôi ảnh hưởng."
Thụy Manh Manh suy nghĩ một thoáng: "Không phải anh ta nói mình rất nhàm chán à? Hoặc có khi bỗng nhiên hứng thú thôi."
"Chắc thế. Hề hề, không biết Mr.1 có bị Mắt Diều Hâu chém chết không nhỉ?" Trương Đạt Dã nhìn gương mặt buồn bực của Crocodile trên báo, không nhịn được cười ra tiếng. Ai khiến anh phái người mưu hại Tom nhà tôi.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai lại đến vào giờ này?" Trương Đạt Dã đứng dậy mở cửa, thấy một ông già và một người đàn ông trung niên: "Ơ, sao ông lại đến đây?"
Người tới là chủ tiệm hải sản và con trai của ông ấy. Ông chủ chính là một trong mấy ông già hay câu cá với lão Bob.
Trương Đạt Dã mời hai người vào trong.
Ông già cười ha hả: "Thì nghe nói cậu em Đạt Dã về rồi mà. Tôi tranh thủ tới đưa tiền cho cậu."
Người đàn ông trung niên đặt một cái cặp lên bàn mở ra, bên trong là tiền giấy xếp thành từng xấp: "Cảm ơn cậu chăm sóc việc làm ăn của chúng tôi."
Tư thế đóng phí bảo hộ này là chuyện như thế nào. Trương Đạt Dã buồn bực, cậu không làm cái nghề đấy: "Tin tức của ông cũng nhanh nhẹn thật, mới đó đã biết cháu về rồi. Nhưng sao tự nhiên lại cho cháu tiền ạ?"
Ông già nhắc nhở: "Chú em quên à? Trước khi mọi người đi có nói cho chúng tôi vị trí của một con Hải Vương, nói là giao cho chúng tôi xử lý, tiền thì chờ mọi người về rồi tính."
"À~ đúng là có chuyện này. Nếu ông không nhắc thì cháu cũng quên béng rồi." Trương Đạt Dã nhớ tới hôm đó quen biết nữ hoàng Otohime cũng là vì săn giết Hải Vương: "Cũng không cần gấp gấp thế đâu ạ. Lại còn để ông tự mình đi một chuyến."
"Thì tôi sợ thằng con tôi không biết ăn nói mà, chỉ có thể qua đây giải thích cho rõ."
"Sao ạ? Có chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?" Trương Đạt Dã nghĩ chắc không phải lúc bọn họ đi thì con Hải Vương kia sống lại đấy chứ? Chết đi sống lại đúng là tài nghệ truyền đời của một vài sinh vật của thế giới này.
"Chuyện là thế này. Lúc chúng tôi triệu tập nhân viên chạy tới thì phát hiện xác Hải Vương kia đã bị đàn cá mập vây quanh gặm ăn rất nhiều, sau đó còn có đủ loại hải thú hung hãn đánh hơi thấy mùi máu tanh chạy tới. Với năng lực của chúng tôi thì tranh được không quá nhiều thịt ăn được, thế nên lợi nhuận sau cùng..."
Trương Đạt Dã phát hiện trí tưởng tượng của mình bị giới hạn, không cách nào mường tượng ra ngư dân cướp thịt từ bầy cá mập kiểu gì. Giống ‘ông già và biển cả’ à?
Thế thịt tranh về vẫn ăn được chứ?
Chuyện này cũng không thể trách bọn họ, dù gì chỗ đó cũng cách quần đảo Sabaody hơi xa.
"Không sao ạ, tại lúc ấy cháu suy nghĩ không chu toàn." Trương Đạt Dã không cảm thấy đối phương làm sai chỗ nào. Cậu nói: "Chỗ này trông cũng nhiều mà."
"Chỗ này chưa tới 10 triệu Belly, so với dáng người của nó thì đã rất ít." Ông già không biết làm sao, tổn thất cuộc làm ăn lớn như vậy làm lòng ông đau đớn vô cùng.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, ông già an tâm rồi. Tuy ông ỷ vào tuổi tác hơi lớn cứ gọi chú em này, cậu em kia mãi, thực ra trong lòng cũng thấp thỏm lắm đây này. Người có năng lực giết chết một con Hải Vương to như thế, chỉ cần phẩy nhẹ tay là có thể diệt tiệm nhỏ của ông rồi.
Tuy trong chuyện này có nhân tố ‘bất khả kháng’, nhưng nếu đối phương là người cường ngạnh một tí thì có thể khăng khăng rằng: Tôi đưa đồ cho mấy người, mấy người vận chuyển gặp chuyện ngoài ý muốn là chuyện của mấy người. Vẫn nên tính giá tiền theo cân nặng ban đầu và vân vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận