One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 463: Chắc chị gái này mạnh lắm (3)

Chương 463: Chắc chị gái này mạnh lắm (3)
Tom không tới làm phiền Carla nữa mà đến phòng chứa đồ ăn, cẩn thận chọn nguyên liệu nấu cơm, định nấu bữa trưa thật phong phú. Có lẽ chuyện này không quá đáng đâu nhỉ?
Thế là trưa nay Carla được ăn một bữa ngon lành, Artoria còn vui hơn cô ấy.
Trong bữa trưa, Wendy và Carla đã được chứng kiến sức ăn khác thường của các vua bụng bự trên thuyền.
Trương Đạt Dã nghiêm túc phổ cập kiến thức: “Trên đại dương bao la này, kẻ mạnh ăn cực kỳ khỏe nhé. Những người chỉ ăn ba đến năm bát cơm đã no bụng như Diệp Ngôn đều là gà bệnh. Wendy muốn mạnh hơn thì phải cố gắng ăn nhiều vào.”
“Vâng!” Wendy ra sức gật đầu. Cô ấy hoàn toàn tin vào điều đó, bởi vì Natsu mà cô sùng bái sức ăn cũng rất mạnh. Cô bé không biết nên làm gì mới trở thành Sát Long ma đạo sĩ ưu tú, vì vậy cứ lấy Natsu làm mục tiêu đi!
Carla cảm thấy sai sai chỗ nào đấy nhưng ăn nhiều cơm cũng không có gì xấu, Wendy đang ở tuổi ăn tuổi lớn, cần bổ sung dinh dưỡng đúng không?
Diệp Ngôn phản bác: “Này, anh muốn nói thì nói, chọc ngoáy tôi làm gì?”
“Tôi tôn trọng sự thật thôi mà, vả lại tôi cũng cần tài liệu giáo dục phản diện chứ.” Trương Đạt Dã cười khà khà: “Hay là chiều nay thử xem, lâu rồi không kiểm nghiệm thể thuật của cậu…”
“Đánh thì đánh, ai sợ ai!” Diệp Ngôn cảm thấy gần đây mình rất tiến bộ, riêng thể thuật là có thể đè nặng ‘mình’ của trước kia đánh rồi. Dù đấu với Trương Đạt Dã cũng chưa chắc sẽ thua đâu.
“Tự tin thế à? Lát nữa đừng khóc xin tôi tha cho nhá.”
“Có lần nào tôi xin tha mà khóc đâu chứ! Cùng lắm là ôm đùi thôi mà.”
Wendy và Carla nhìn Trương Đạt Dã với Diệp Ngôn đấu võ mồm, cảm thấy như gặp Natsu và Gray vậy. Nếu hai người ầm ĩ đến mức khiến người trên thuyền lao vào đánh nhau, có lẽ Wendy và Carla sẽ nghĩ mình đang ở nhà.
Nửa tiếng sau, Wendy no căng bụng, ngoan ngoãn ngồi sõng soài trên ghế: “Không… Không ăn nổi nữa…”
“Wendy không sao chứ?” Perona lo lắng cho Wendy, nhìn Trương Đạt Dã như nhìn đồ lừa đảo: “Tại sao anh phải nói thế?”
Trương Đạt Dã vẫn còn gắp thức ăn, nhân lúc vội vàng đáp lại: “Sát Long ma đạo sĩ đều tu luyện thế mà, ăn nhiều tập nhiều chiến đấu nhiều. Anh có nói dối đâu.”
Ít ra đây là cách Natsu luyện tập. Sát Long ma đạo sĩ là nhân vật chính trời định, thể chất được buff, càng ăn hành nhiều thì càng mạnh. Thế nên chỉ cần Wendy ăn nhiều lại chịu được khổ thì sẽ không sai đâu.
Wendy chỉ ăn hơi no một chút chứ không phải chuyện lớn gì, lúc này cô ấy đang nhìn Artoria với vẻ sùng bái. Chắc chắn chị gái trông dễ gần này là người rất mạnh!
Đến chiều, Trương Đạt Dã giữ đúng lời hứa, đánh đến khi Diệp Ngôn ôm đùi cầu xin được tha. Khi cậu đang định vận động cái khác thì giọng của Thụy Manh Manh vang lên trên loa phát thanh:
“Mọi người, mọi người, tôi nhìn thấy đảo rồi.”

Đây là một ngôi làng nhỏ yên tĩnh, ba mặt giáp biển, một mặt là núi cao.
Việc thường ngày của các dân làng không có gì khác ngoài làm ruộng, bắt cá, đi săn, và một số ít thôn dân chọn học tập kiếm đạo.
Ngôi làng nho nhỏ nhưng lại có một võ đường dạy kiếm đạo và nhận học viên ở mọi lứa tuổi, từ người lớn cho tới trẻ em.
Lúc này thằng nhóc đang nằm ngáy khò khò bên bờ biển chính là một học viên trong võ đường. Cậu nhóc mặc bộ đồng phục kiếm đạo màu đen, trên đầu là mái tóc màu xanh lá nổi bật.
Bên người cậu nhóc có hai thanh kiếm trúc và hai quả tạ tay rơi bừa bãi, có vẻ như cậu nhóc đã cố gắng tập luyện, sau đó không kịp đợi đến khi về nhà thì đã ngả đầu ngủ gục luôn rồi.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cậu nhóc mơ màng mở mắt ra, sau đó nhìn thấy một đám đầu người bao vây xung quanh nhìn mình.
Cậu nhóc lập tức ngồi dậy, vẻ mặt sợ hãi: “Các người là ai?”
“Chào em, bọn anh là đoàn du lịch đi ngang qua đây. Bọn anh muốn hỏi em trên đảo có nơi nào chơi vui và ăn ngon không? Với cả anh phải đi đâu để mua vật tư bổ sung?”
Người nói chuyện là Trương Đạt Dã, khi thấy mái tóc màu xanh lá và thanh kiếm trúc bên cạnh là cậu đã đoán ra thân phận của đứa trẻ này, cho nên mới cùng mọi người vây quanh ngắm cậu nhóc.
“Đoàn du lịch ư?” Cậu nhóc tóc xanh đảo mắt nhìn thoáng qua gương mặt của từng người, chẳng biết có phải do dây thần kinh quá thô hay không mà khi thấy bộ xương khô và người máy, cậu nhóc không hề có phản ứng quá lớn.
“Đúng vậy, đoàn du lịch. Thuyền của bọn anh neo ở chỗ kia.” Trương Đạt Dã chỉ về một hướng.
Hope dừng ở cách bờ biển không xa, bọn họ chèo thuyền nhỏ tới đất liền. Ngoại trừ đám cờ yêu phải ở lại trông thuyền thì tất cả mọi người đều lên bờ.
Khi đang đi trên thuyền nhỏ, Trương Đạt Dã mới đột nhiên nhớ ra và hỏi Wendy có cảm thấy khó chịu ở đâu không, vì sau khi học Sát long thuật đến một mức độ nhất định sẽ bị choáng váng khi di chuyển bằng phương tiện giao thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận