One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 685: Giọng ca và tiếng gọi của cá voi (2)

Chương 685: Giọng ca và tiếng gọi của cá voi (2)
Cho nên bọn họ dùng chút sức sống cuối cùng lưu lại bài hợp xướng ‘chưa từng có, sau này cũng không có’ của băng hải tặc Rumbar cho Laboon, nói nó biết:
‘Dù chúng tôi đi rồi nhưng xin hãy cứ mỉm cười, hãy cứ vui tươi mà sống tiếp…’
Brook biết ý nghĩa của bài hát này, cho nên trong 40 năm qua, mỗi lần hắn cảm thấy cô độc thì đều sẽ lấy vỏ sò âm nhạc ra nghe một lần. Kiểu ‘bài ca sinh mạng’ này có thể làm hắn cảm nhận được các đồng bạn vẫn tồn tại, nó chính là món quà cuối cùng gửi cho Laboon và cũng là món quà gửi cho hắn.
Sharkler là người đầu tiên nghe hiểu bài hát này, cho nên khi ở trên Thriller Bark, lần đầu tiên hắn nghe trọn một ca khúc mà không hề chạy trốn, hắn có thể cảm nhận được niềm vui mà người đang hát muốn truyền lại cho những người khác. Dù là Tom cũng khó có thể phỏng ra kiểu diễn tấu và biểu diễn này được.
Laboon là đồng bạn của băng hải tặc Rumbar, giờ đây nó đã hiểu được ý nghĩa của bài hát nên cuối cùng không cố tình tông vào vách đá nữa. Nó không được làm tổn thương bản thân thêm, nó sẽ cố gắng hoàn thành nguyện vọng sau cùng của các đồng bạn: Sống thật tốt, nở nụ cười và sống thật tốt... cùng với Brook.
Laboon lặng lẽ nghe xong nốt nhạc cuối cùng, Brook buông cây đàn xuống, hai bên trầm mặc nhìn nhau.
Cuối cùng Laboon nhẹ nhàng mở miệng: “Uu~~~”
“Tao hiểu rồi, Laboon! Tao hiểu!” Nước mắt Brook lại trào ra, hắn giơ cây kéo đàn lên và dùng tay áo lau sạch nó:
“Cậu còn có tôi mà! Nói đến đây, tôi đúng là kém cỏi nhỉ, lúc này rồi còn cần cậu dỗ dành. Nhưng không chỉ cậu có tôi đâu, tôi cũng còn có cậu mà!”
“Uu~~~” Laboon giữ thăng bằng và tựa vào bờ như đang gọi Brook bước lên.
“Ừ, đây là lần cuối cùng tôi rơi lệ.” Brook lau nước mắt, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên lưng Laboon: “Vậy để tôi diễn tấu một khúc nhạc cho cậu, hát bài hát mà cậu thích nhất!”
“Uu~ U~” Laboon vững vàng chở Brook như trước đây, vẫy vùng trên mặt biển.
Tiếng đàn vĩ cầm, tiếng hát, tiếng cá voi vang vọng khắp mỏm Sinh Đôi.
...
Trong khi Brook và Laboon đang chơi đùa trên mặt biển thì Crocus hỏi thăm về những gì Brook đã trải qua cũng như kể cho mọi người trong đoàn du lịch Hope về những chuyện Laboon đã trải qua.
Đương nhiên, trong đó cũng bao gồm nguồn gốc của những vết sẹo trên đầu Laboon.
“Hả? Những vết sẹo đấy là do va chạm với Lục Địa Đỏ ư?” Wendy sờ đầu mình, đồng tình nói: “Chắc là đau lắm ạ?”
“Cơ thể của nó quá lớn, không có cách nào đi qua kênh đào ngược dòng về biển Tây bên kia Lục Địa Đỏ, nó chỉ có thể ngày qua ngày dùng đầu của mình va vào vách núi.” Crocus vừa nhìn sang ngọn núi Đảo Nghịch cao ngất vừa nói: “So với đau đớn, Laboon càng sợ mình chờ đợi vô nghĩa.”
Thụy Manh Manh nói: “Nhưng nó đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, nếu tin chắc đồng bạn sẽ trở về mà lại tự làm tổn thương mình mà được ạ?”
“Chuyện này... thật ra là trách nhiệm của tôi.” Crocus cảm thấy hơi áy náy: “Tôi đã từng mượn ‘nguồn đáng tin’ xác nhận băng hải tặc Rumbar đã rời khỏi Đại Hải Trình. Sau đó tôi nói chuyện này cho Laboon, nó không chịu tin nên bộp chộp muốn sang bên kia Lục Địa Đỏ để tự mình xác nhận…”
‘Nguồn đáng tin’ ám chỉ việc ông đã từng làm bác sĩ trên thuyền Roger, trong chuyến hành trình mấy năm đó, ông đã nghe được tin tức băng hải tặc Rumbar rời khỏi Đại Hải Trình.
Perona bất mãn: “Đấy mà là nguồn đáng tin gì, rõ ràng là tin tức giả.”
“Có lẽ vậy, là tôi đã hại Laboon.” Bản thân Crocus cũng không tin hoàn toàn.
“Không đúng.” Trương Đạt Dã xen vào: “Tin tức kia hẳn là sự thật.”
Mọi người khó hiểu nhìn cậu, Trương Đạt Dã giải thích: “Brook từng nói rằng vì cựu thuyền trưởng Yorki ‘Vằn Vện’ của băng hải tặc Rumbar và mười mấy thuyền viên khác mắc bệnh truyền nhiễm nên bọn họ đã ngồi thuyền hải tặc Rumbar mạnh mẽ xông qua Vành Đai Tĩnh Lặng, định rời khỏi Đại Hải Trình.”
“Còn các thuyền viên còn lại thì được Brook dẫn đầu, tiếp tục chuyến phiêu lưu trên chiếc thuyền mới rồi mới lạc vào vùng Tam giác Quỷ và mất tích. Thế nên cái chết của bọn họ không được thế giới bên ngoài biết đến.”
“Cho nên tin tức do ngài Crocus nhận được chắc là ám chỉ việc nhóm Yorki đi thuyền của băng hải tặc Rumbar rời khỏi Đại Hải Trình, không thể xem như tin tức giả được. Ngài Crocus không hề lừa gạt Laboon nên cũng không cần quá áy náy đâu.”
“Cảm ơn lời an ủi của cậu.” Crocus mỉm cười với Trương Đạt Dã và nói: “Dù nói vậy nhưng đúng là Laboon đã phải chịu đựng đau đớn trong thời gian dài vì tin tức tôi báo cho nó.”
“Yohohoho ~ Xin ngài Crocus đừng lo lắng về điều đấy!” Brook và Laboon quay lại bờ: “Laboon không hề trách ngài. Ngược lại, tôi muốn thay các đồng bạn cảm ơn ngài đã chăm sóc Laboon lâu như vậy, cũng cảm ơn ngài đã cố ý thu thập tin tức của bọn tôi vì Laboon.”
Brook nhảy lên bờ, lấy chiếc mũ chóp xuống rồi nhẹ nhàng cúi đầu: “Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận