One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 337: Đứa trẻ không nghe lời như vậy, hay là…

Chương 337: Đứa trẻ không nghe lời như vậy, hay là…
Ngay khi Perona ngã xuống đất thì Hollow tiêu cực cũng biến mất tăm, xem ra linh hồn không tính là năng lực tạo vật.
“Lại là năng lực phiền toái này.” Sharkler cảm thấy may mắn vì Trương Đạt Dã phản ứng nhanh, không để hắn phải mất mặt trước mọi người.
Thụy Manh Manh cũng vỗ ngực, hơi sợ nói: “Tôi còn tưởng lại phải ngồi xổm trong góc tưởng nữa chứ. Bảo sao trước đây sếp lại cố chấp đòi còng tay Hải Lâu Thạch như vậy, hóa ra nó có tác dụng tốt thật.”
Hải Lâu Thạch có thể khiến người có năng lực đặc biệt như rơi vào biển rộng, không thể sử dụng năng lực, đồng thời toàn thân mất sức.
Người có thể chất mạnh hơn một chút và từng trải qua rèn luyện có khả năng chậm rãi thích ứng, sau đó trừ việc không thể sử dụng năng lực thì vẫn có thể hoạt động bình thường.
Nhưng rõ ràng Perona không nằm trong số này, sau khi đeo còng tay đá biển thì muốn đứng lên cũng rất tốn sức.
Trương Đạt Dã nhìn cô nhóc nằm dưới đất lã chã chực khóc thì nói: “Anh tháo còng tay ra thì em không được tùy tiện dùng năng lực đấy nhé. Nghe hiểu không?”
“Vâng.” Perona tủi thân chấp nhận.
Trương Đạt Dã tháo còng tay ra, thứ đồ chơi này hơi rộng, đeo trên cổ tay Perona chẳng thể khóa kín lại.
Có thể bởi vì gia công Hải Lâu Thạch rất khó nên họ không làm những cơ quan tinh xảo có thể điều chỉnh lớn nhỏ kia.
“Khôi phục rồi.” Sau khi thoát khỏi còng tay, Perona thử ngồi xuống, hoạt động tay chân một chút, sau đó đôi mắt to đảo một vòng: “Hollow tiêu cực!”
Cạch. Lần này Trương Đạt Dã đeo thẳng còng tay lên khuỷu tay của Perona, sau đó gõ đầu cô nhóc: “Đúng là không ngoan gì cả.”
“Lại… lại không có sức rồi.” Perona ngã xuống đất.
“Khặc khặc khặc… Hô hô hô… Ha ha ha…” Một đám Cờ yêu vây quanh, phát ra tiếng cười quái dị: “Trẻ con không nghe lời thì ăn thịt luôn đi. Tôi nghe nói Quảng Đông có một món ngon tên là cơm bao tử, đứa bé này thích hợp để chế biến lắm nè.”
Vừa nói, chúng vừa xắn tay áo rồi xoa tay hầm hè, tỏ vẻ muốn động thủ ngay lập tức.
“Xin lỗi! Xin lỗi mà! Đừng ăn thịt tôi. Đáng sợ quá, Kumashi… Ngài Moria, mau tới cứu tôi, hu hu…” Lần này Perona bật khóc thật, nước mắt tuôn ra như mưa.
“Đúng là xấu xa, lại còn dọa trẻ con sợ đến phát khóc.” Sharkler tỏ ý trông hắn hung ác như vậy mà còn chưa dọa con nít khóc bao giờ, ừm… Người máy biết bay có tính là con nít không nhỉ?
“Này, bọn mi dọa con bé khóc thì tự đi mà dỗ nó nhé.” Trương Đạt Dã ý bảo mình không am hiểu việc đối phó với trẻ con, năm đó cậu tham gia chương trình gia sư cho học sinh tiểu học mệt gần chết.
“Chúng tôi đùa thôi mà.”
“Em gái nhỏ đừng sợ, thật ra bọn tôi rất dịu dàng.”
“Đừng khóc đừng khóc, nhìn đây này nhìn đây này!”
Chúng Cờ yêu vội vàng cười làm lành, dỗ dành hết nước hết cái, làm mặt quỷ… Làm Cờ yêu bao nhiêu năm nay rồi, chúng cũng từng đảm nhiệm việc dỗ trẻ con cho nên không hề bài xích chuyện này. Thật ra bọn chúng chỉ muốn giúp mọi người dạy dỗ người bạn nhỏ này một chút, không ngờ lại làm quá mức.
Cách an ủi của đám yêu ma quỷ quái bọn chúng chẳng những không có tác dụng mà ngược lại còn khiến Perona khóc to hơn.
Ban đầu cô nhóc sợ quá nên ngất đi, tỉnh lại ở một nơi xa lạ, người đầu tiên trông thấy lại là người mình sợ nhất, sau đó còn có thứ kỳ lạ khiến nhóc mất đi năng lực, giờ thì xuất hiện thêm một đám yêu quái ăn thịt trẻ con.
Perona không sợ zombie vì nhóc biết đó là năng lực của Moria, nhưng việc này không có nghĩa là cô nhóc không sợ yêu quái thật sự. Thế là cô nhóc tội nghiệp, đáng thương, nhỏ yếu và bất lực ấy chỉ có thể khóc, ra sức mà khóc.
Artoria đẩy đám yêu quái đang sốt ruột toát hết mồ hôi ra, ngồi xổm trước mặt Perona rồi lấy đâu ra một chiếc kẹo mút như làm ảo thuật: “Ăn không?”
Ánh mắt Trương Đạt Dã nhìn Artoria trở nên cực kỳ quái dị: Gì thế này? Cầm kẹo que dụ dỗ bé loli à? Artoria, sao cô lại làm việc này quen tay như vậy hả?

"Mọi chuyện là thế đấy, vậy nên tạm thời nhóc là tù binh trên thuyền của bọn anh. Nhưng bọn anh sẽ không ngược đãi nhóc, chỉ tiến hành giáo dục bắt buộc một thời gian thôi. Sau đó bọn anh sẽ kiểm tra, nếu nhóc vượt qua đợt kiểm tra đó thì sẽ được thả ra."
Trương Đạt Dã ngồi đối diện Perona và giải thích một sự thật hơi khó tiếp nhận với cô nhóc. Lúc này, trong quán rượu nhỏ chỉ có hai người bọn họ.
Chúng Cờ yêu đã bị Trương Đạt Dã đuổi đi nghiên cứu sửa chữa boong tàu thế nào, chính là cái lỗ nhờ phước Absalom ném mỏ neo lên tàu.
Diệp Ngôn quay về phòng ngủ trưa, tối nay cậu ta cần phải gác đêm nên ban ngày phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Brook định an táng những đồng bạn của mình ở nơi này. Hắn đã gom nhặt đống hài cốt của đồng bạn và mang họ trôi dạt trên biển cùng với mình suốt 40 năm trời, cuối cùng bây giờ hắn cũng gặp một "hòn đảo" có thể an táng mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận