One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 472: Thiếu nữ, vì sao muốn toàn bộ dân làng chết chung thế? (3)

Chương 472: Thiếu nữ, vì sao muốn toàn bộ dân làng chết chung thế? (3)
Tên đệ tử xui xẻo nọ sững người 2 giây, cúi đầu nhìn rồi trợn to hai mắt: "Lúc nào!"
Sau đó hắn vứt bỏ kiếm trong tay, xách quần tới đứng chung với rất nhiều anh em cũng đang túm quần bên kia.
"Sư huynh Musashi, không ngờ cả anh cũng thua."
"Đúng vậy Kojiro, thì ra các em đều bị đánh bại như thế à?"
"Vâng. Không ai có thể chống nổi 1 chiêu trong tay con mèo đó."
Tom xách eo nhìn quanh trái phải, cuối cùng phong tỏa Koushirou. Hình như cả võ đường còn mỗi người này chưa bị đánh bại thôi.
Koushirou vội vàng khoát tay: "Hôm nay tôi không được khỏe, xin phép không so đấu."
Đùa cái gì, ông không muốn đánh mất thể diện trước mặt con gái và vô số đệ tử đâu.
"Chậc chậc chậc chậc chậc..." Tom vừa chép miệng vừa lắc đầu, cảm giác kiểu cao thủ tịch mịch vậy.
Kuina và Zoro khó khăn lắm mới biết đã xảy ra chuyện gì thì trố mắt nhìn nhau, chẳng lẽ con mèo kia đã giao thủ với Mắt Diều Hâu thật à?
Tom không có đối thủ chạy đến trước mặt Carla, xoay kiếm ngầu lòi, bày ra một tư thế đẹp trai muốn nghe Carla đánh giá.
Carla hơi đỏ mặt, chống nạnh nói: "Giỏi thì giỏi đấy, nhưng chiêu thức tệ ghê. Cố ý chém quần của người khác… nhỡ để Wendy thấy được cái gì không nên thấy thì phải làm sao?"
Tom đầu tiên là vui vẻ ra mặt, sau đó ủ rũ cúi đầu. Lần này làm màu giống như thành công lại như không thành công. Nan giải.
Trương Đạt Dã sờ đầu Tom, quyết định nói đỡ cho nó: "Chiêu thức của Tom cũng bình thường mà. Chẳng phải hội của hai em có một người tên là Gray, một lời không hợp liền cởi quần áo đấy sao?"
"À? Cái này, cái đó..." Wendy và Carla đều hơi đỏ mặt, tiếng xấu của Gray đã lan tới tận thế giới khác rồi cơ à? Thật là mất mặt.
...
Giờ cơm tối, Koushirou nhiệt tình giữ lại đoàn du lịch Hope. Thịnh tình khó cưỡng, Trương Đạt Dã đành đồng ý.
Võ đường Isshin ở trên cái đảo này coi như rất có tiền, chỉ cần bọn họ không ăn như lúc gieo họa quân hạm của Khỉ Vàng thì không phải vấn đề gì lớn.
Trong lúc ăn, Koushirou tìm Trương Đạt Dã hỏi thăm lai lịch của hắc kiếm Shusui.
Trương Đạt Dã thản nhiên nói: "Hắc kiếm Shusui à? Cướp từ tay một tên trộm mộ. Chú từng nghe nói đến nó ạ?"
Perona phồng má, ngay trước mặt cô nhóc nói đại nhân Moria là kẻ trộm mộ và vân vân… Nghĩ một lúc thì hình như không phản bác được thật, Perona ỉu xìu. Thời gian này nhóc ngày càng ý thức được chuyện trước kia từng làm là sai.
"Không có gì, chỉ là từng nghe cha tôi nhắc tới hắc kiếm Shusui là quốc bảo của quốc gia nào đó. Không ngờ lúc này sẽ lưu lạc bên ngoài."
Koushirou không nói gì nữa, ông sinh ra ở biển Đông, không có cảm giác thuộc về vương quốc Wano. Nếu Trương Đạt Dã giành được từ tay kẻ trộm mộ thì muốn trả lại hay không đều không tới lượt ông khuyên bảo.
Trương Đạt Dã theo câu chuyện hỏi: "Cha của chú là?"
Koushirou nói: "Cha tôi Shimotsuki Kozaburo là võ sĩ tới biển Đông vào hơn 40 năm trước, sau đó định cư nơi đây. Chỉ là sau khi truyền lại võ đường cho tôi, ông ấy rất ít khi lộ diện, hình như cũng không muốn nhắc đến chuyện năm xưa cho lắm. Tôi chỉ biết ông ấy tới từ một quốc gia lớn thịnh hành kiếm đạo, hắc kiếm Shusui chính là quốc bảo của quốc gia kia."
Không muốn nói nhiều cũng bình thường. Nghiêm khắc mà nói, Shimotsuki Kozaburo trốn ra khỏi vương quốc Wano bế quan tỏa cảng có thể tính là xuất cảnh phi pháp.
"Hơn 40 năm trước, là người cùng thời đại với chú Brook nhỉ." Trương Đạt Dã không đáp gì về quốc bảo, trả lại hắc kiếm Shusui gì đó. Trả lại cho Kaido hay trả lại cho Kurozumi Orochi? Thôi đừng thì hơn.
Brook bất ngờ bị nhắc tới, nghiêm túc suy nghĩ một thoáng: "Dù cậu Đạt Dã có nói thế thì tôi cũng chẳng có ấn tượng đâu."
"Ngài Brook cao tuổi vậy ư?" Koushirou kinh ngạc, ông còn tưởng rằng toàn bộ đoàn du lịch này đều là người tuổi trẻ.
Brook khá là u oán: "Mặc dù là sự thật nhưng bị nói như vậy vẫn làm tôi đau lòng đấy nhé."
"Ngại quá."
"Yohohohoho~ Không sao đâu. Tuy tôi lớn tuổi nhưng tinh thần tôi trẻ lắm, cũng là lúc nên cho mọi người thấy thứ kia rồi." Brook nghiêm túc đứng dậy đi tới góc tường: "Bốn mươi lăm độ!"
"Woa, giỏi thế!" Lần đầu tiên Wendy thấy Brook làm xiếc, tuy rất quái lạ nhưng hình như cũng thú vị lắm.
"Đây là cái gì cơ?" Carla và đám Koushirou, Kuina đều không hiểu ra sao.
Tom sẽ không bỏ qua cơ hội biểu diễn tuyệt vời thế này, ném khoảng mười viên thịt lên không trung thành một vòng như ném bóng trong đoàn xiếc, sau đó há mồm đón lấy, để đống thịt viên gồ lên một chuỗi trong cổ họng. Cuối cùng nó đấm đầu mình đánh ‘boong’ một tiếng, nuốt hết toàn bộ.
Một chuỗi biểu diễn chọc cho mọi người cười lớn sảng khoái, Diệp Ngôn cũng không nhịn được giả trang thành một đóa hoa hướng dương, đi lên hát nhảy tỏ vẻ dễ thương.
Người này không có miếng xấu hổ nào hết.
Sau khi ăn xong, Zoro và Kuina nhớ lại dáng vẻ ăn cơm của Artoria thì đều rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận