One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 91: Một chốc một lát không nhận ra đồng đội mới (2)

Chương 91: Một chốc một lát không nhận ra đồng đội mới (2)
Ánh sáng trắng tiêu tán, một bóng người xuất hiện ở chính giữa trận đồ ma pháp:
Áo sơmi màu trắng, quần jean màu xanh, buộc thêm áo caro màu đỏ ngang hông. Vóc người cao gầy, mặt mày tinh xảo, mái tóc màu đen dày được cột cao lên thành đuôi ngựa, tóc mái xéo một bên che khuất nửa mắt phải, cũng không biết sao mà trông cứ đuối đuối thế nào.
Trương Đạt Dã trừng to mắt nhìn chằm chằm vài giây… Hoàn toàn không nhận ra người mới là ai.
Người mới dụi dụi mắt, nhìn trái rồi lại ngó phải, thấy hai người một mèo thì nói: “Xin chào mọi người, tôi là... oái?!”
Người mới lộ ra vẻ hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước.
Này người đẹp, cô lùi về phía sau nửa bước chân thành đấy hả? Dù tôi không có đẹp trai đến mức khiến người vừa gặp đã thương thì cũng không đến mức dọa người chết khiếp chứ?
Trương Đạt Dã sờ sờ mặt mình, phát hiện đầu ngón tay bị dính mực đen, bấy giờ mới nhớ mặt mình vẫn là cái mặt hổ kia. Cậu vội vàng nói: “Đừng hoảng, tôi là người, chờ tôi đi rửa mặt cái đã! Artoria, giúp tôi tiếp đón người mới một lát nhé.”
“Ừ, theo tôi vào đây đã.” Artoria gật đầu, quay sang nói với người mới.
Trương Đạt Dã kéo Tom cùng đi rửa mặt, lúc này vẫn nên gác hình phạt của trò chơi sang một bên thì hơn.
“À, ừm...” Người mới bình tĩnh lại, ngần ngừ đi theo Artoria vào quán rượu.
Trương Đạt Dã và Tom vào phòng vệ sinh rửa mặt, cũng tiện thể xem tư liệu của người mới:
Họ tên: Thụy Manh Manh
Biệt danh: Đao Sắc Nặc Tinh, Duệ Văn
Giới thiệu sơ: Đến từ thôn Thụy Gia, huyện Bình, thành phố Cự Hạp của thế giới Học viện siêu thần, sở hữu gen siêu cấp Đao Sắc Nặc Tinh. Trước khi tới đây, cô gái này gặp phải dê xồm ăn bớt khi đang làm công tại nhà hàng, vừa hay lúc này gen siêu cấp của Thụy Manh Manh thức tỉnh, tát một phát cho lưu manh nhập viện luôn.
“Học viện siêu thần?” Trong ấn tượng của Trương Đạt Dã, thế giới kia khá là phức tạp. Muốn trở thành kẻ mạnh thì việc đầu tiên là phải dùng công nghệ kỹ thuật để sở hữu gen siêu cấp, sau đó còn cần lượng lớn tài nguyên để trưởng thành.
Thậm chí rất nhiều người có thể lợi dụng chính mình vận chuyển “Động cơ hư không” trực tiếp sửa chữa định nghĩa về người hoặc sự vật như lập trình viên vậy. Ví dụ như định nghĩa không gian nào đó trở thành chân không, sửa chữa hướng lực hút và thành phần không khí của nơi nào đó, thậm chí định nghĩa nguồn năng lượng của kẻ địch thành phân chó nữa...
Chiến đấu toàn dựa vào khoa học kỹ thuật hết, mà thấy thế nào cũng huyền huyễn cực...
Nhưng Thụy Manh Manh chẳng hề có năng lực vượt quá quy tắc bình thường như vậy, sức chiến đấu của cô đều thể hiện trên phương diện cận chiến. Mà lúc này cô đã rời khỏi thế giới Học viện siêu thần, không biết phải làm thế nào kiếm đủ lượng tài nguyên để cô ấy trưởng thành nữa.
Ban đầu cậu không nhận ra cô ấy ngay là vì hình tượng của Thụy Manh Manh trong Học viện siêu thần thay đổi khá nhiều lần, đã thế đất diễn còn ít nữa chứ.
Chờ khi Trương Đạt Dã và Tom rửa mặt xong đi ra, Thụy Manh Manh đang ngồi đối diện với Artoria, trên bàn bày mâm trái cây và ly trà, hai người đã trò chuyện được một lúc. Artoria bình tĩnh ăn quà vặt, Thụy Manh Manh thì dè dặt bưng tách trà.
Trương Đạt Dã dẫn Tom ngồi xuống, nhìn về phía Thụy Manh Manh: “Chào cô, tôi là Trương Đạt Dã, 18 tuổi, vốn là học sinh, nhưng giờ cô thấy đó, tôi đang kinh doanh quán rượu ở chỗ này.”
Trương Đạt Dã càng nói càng thấy không thích hợp, sao thấy cứ giống như mấy câu mở đầu lúc đi xem mặt trong phim ấy nhỉ. Cậu hơi khựng lại nhưng vẫn nói: “Nói chung thì cô cứ gọi tôi là Đạt Dã là được.”
“À, vâng.” Thụy Manh Manh nghiêm túc gật đầu, cũng tự giới thiệu: “Tôi là Thụy Manh Manh, năm nay 20 tuổi, đến từ thành phố Cự Hạp, rất mong được cùng sinh hoạt với mọi người, cùng nhau tiến bộ, cùng nhau cứu vớt thế giới!”
“Ờm... Cứu vớt thế giới á?” Trương Đạt Dã nghĩ không biết chị gái này có mắc hội chứng tuổi dậy thì không?
Thụy Manh Manh chần chừ: “À thì... Tại tôi nghĩ là triệu hoán từ thế giới khác và vân vân, thường thì đi kèm với cứu vớt thế giới các thứ các kiểu còn gì. Trùng hợp làm sao, hình như tôi còn vừa có siêu năng lực nữa chứ.”
Trương Đạt Dã bỏ qua mạch não kỳ lạ của cô ấy, tò mò hỏi: “Thế rốt cuộc trên khế ước của cô viết những gì thế?”
“Khế ước... Là hợp đồng đúng không? Hôm ấy, sau khi tôi đưa tên dê xồm ăn bớt kia vào bệnh viện còn đang lo không biết có phải bồi thường gì không. Sau đó tôi lấy được một bản hợp đồng, nói là để tôi đến đây giúp cậu, nghĩa là đi làm thuê còn gì? Sau đó tôi có thể học được các loại tri thức kỹ năng ở đây, với cả...”
Nói tới chỗ này, Thụy Manh Manh lại hơi ngượng ngùng cúi đầu: “Với cả... Tiền lương... Phụ cấp các kiểu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận