One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 599: Người cá á? (2)

Chương 599: Người cá á? (2)
Enrachi nhìn theo chúng hải quân đang vẫy tay tạm biệt bên kia, lại nhìn thoáng qua Artoria, không hiểu ra sao.
...
"Bánh khoai tây muối tiêu bữa sáng nay ngon ghê luôn ấy!" Trương Đạt Dã trưng ra vẻ hưởng thụ nhai kỹ. Phương diện nấu ăn thì chỉ cần tin tưởng công thức nấu ăn một phần là có thể tin tưởng tuyệt đối tay nghề của Tom rồi.
Artoria gật đầu nhất trí, ăn còn thơm ngọt hơn Trương Đạt Dã. Cũng làm khó cho Artoria ăn khoai tây nghiền lâu như vậy vẫn không sinh ra phản ứng bài xích khoai tây.
Tom rất hài lòng với lời khen của mọi người, mỗi tay cầm một cái bánh khoai, nhai giòn rôm rốp.
Trương Đạt Dã buồn bực nhìn Tom, cuối cùng không nhịn được vươn tay bẻ một miếng nhỏ từ bánh khoai trong tay Tom ăn thử… Có giòn thế đâu hả?
Chuyện ở vương quốc trên cầu đã qua ba ngày, đoàn du lịch Hope tiếp tục lộ trình của mình.
Tuy đến cuối buổi trưa hôm đó, vẻ mặt Enrachi có vẻ kinh hoảng nhưng vẫn đàng hoàng gửi thêm một khoản tiền thưởng cho Trương Đạt Dã theo chỉ thị của cấp trên, đồng thời còn bày tỏ rằng nếu gặp khó khăn gì trên đường du lịch sau này thì có thể liên lạc với hắn.
Trông có vẻ như cấp trên của hắn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định lôi kéo lực lượng chiến đấu mạnh mẽ là đoàn du lịch Hope.
Sau đó đám Trương Đạt Dã lại lên báo thêm một lần. Tuy không phải trang nhất nhưng lần này chẳng những Hope lên báo mà toàn thể thành viên cũng lộ mặt. Tin tức liệt kê ‘chiến tích’ của họ ở biển Đông, không hề tiết kiệm từ ngữ ca ngợi chút nào, cảm giác như muốn nâng họ lên thành tấm gương sáng trong làng thợ săn tiền thưởng vậy.
Tin tức lần này chắc hẳn có mức độ cần thiết nhất định. Thời gian gần đây hải quân phải chịu áp lực hơi lớn, có lẽ nguyên nhân làm như vậy là vì muốn nói cho dân thường rằng dù không làm hải quân cũng không cần đi làm hải tặc, trở thành thợ săn tiền thưởng là có thể đạt được danh tiếng lẫn tài sản, đồng thời còn đạt được tình bạn với hải quân.
Trương Đạt Dã không quá để ý việc họ làm như vậy, dù sao không có ảnh hưởng gì trái chiều, người ta lại còn tặng tiền đúng chỗ nữa chứ. Hiệu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ là hấp dẫn sự căm hận của một số hải tặc thôi. Nếu thế thì còn có thể kiếm thêm ít tiền thưởng, cậu mong còn không được.
Trương Đạt Dã đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị tập kích bất ngờ rồi cơ, tiếc là không phải lúc nào chuyện cũng như ý mình. Dạo này danh tiếng của họ ở biển Đông vang dội quá, làm chúng hải tặc căn cứ tin tức trên báo suy đoán vị trí đoàn du lịch Hope có thể đang ở rồi dứt khoát tránh khỏi vùng biển đấy luôn.
Qua hẳn ba ngày rồi mà đám Trương Đạt Dã đi trên biển còn chẳng gặp nổi hai cái bóng thuyền ấy chứ.
"Cũng đúng, biển Đông mà nhỉ." Trương Đạt Dã bẻ đầu ngón tay đếm đếm, dạo này cậu gặp phải đều là băng hải tặc tương đối có tiếng, các hải tặc nhỏ thấy vậy sợ hãi là chuyện bình thường thôi.
Lại đi một đoạn thời gian, Artoria bỗng nhiên chuyển bánh lái điều chỉnh phương hướng đi tới, nhưng chỉ lát sau lại điều chỉnh trở lại.
Sharkler thường xuyên chú ý tuyến đường hàng hải nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Còn chưa tới chỗ cần chuyển hướng mà nhỉ?"
Artoria khẽ cau mày: "Cảm giác dưới nước có vật gì đi theo chúng ta, không giống cá lớn hoặc là hải thú. Chẳng lẽ là Người cá?"
"Thế để tôi xuống xem cho kỹ." Sharkler tung người nhảy xuống biển.
Trương Đạt Dã đang rèn luyện trong phòng võ đạo cảm nhận được chuyển động vừa rồi nên chạy ra hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Artoria lặp lại lời vừa rồi một lần.
"Nếu là người cá, có thể nào là lính trinh sát gì đó của băng hải tặc Arlong không?" Trương Đạt Dã hơn hớn ra mặt, ngẩng đầu gọi: "Perona, ở trên đấy có thấy con thuyền nào không?"
Hôm nay Perona tò mò muốn làm hoa tiêu một lần, phí bao công sức mới bò vào đài quan sát được.
Trương Đạt Dã muốn nói nếu cô nhóc muốn phụ trách điều tra thì dùng linh hồn bay lên cao tí là được, hoặc là ném vài con ma trơi nhỏ ra bốn phương tám hướng. Nhưng thấy gương mặt mong chờ của cô nhóc thì cậu mặc kệ luôn, đằng nào cũng không phải ở Đại Hải Trình mà.
Nhưng bây giờ Trương Đạt Dã gọi to vậy mà cô nhóc vẫn chậm chạp không đáp lời.
Trương Đạt Dã thoăn thoắt leo lên cột buồm, vào phòng quan sát, thấy một chiếc Perona ôm gấu bông của mình nằm dưới đất ngủ say sưa, bím tóc hồng xõa tung bên người, đôi chân đi tất sọc đen trắng co lại với nhau, khóe miệng còn chảy ra một dòng nước nho nhỏ.
"Kumashi..." Perona dùng gò má cọ đầu gấu con, lầm bầm nói mớ.
"Nếu trông cậy vào cô nhóc này phát hiện tình huống nguy hiểm thật thì toàn thuyền chết sạch..." Trương Đạt Dã bó tay hết cách, ngồi xổm xuống búng trán Perona.
"Ai ui đau!" Perona giật mình tỉnh lại, che trán hung tợn kêu: "Làm gì đấy hả?"
"Câu này phải để anh hỏi mới đúng. Đâu ra hoa tiêu ngủ gật trong giờ làm việc hả?" Trương Đạt Dã gõ đỉnh đầu cô nhóc: "Tạm biệt quà vặt hôm nay của em đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận