One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 474: Gấp, online chờ (2)

Chương 474: Gấp, online chờ (2)
Kuina nói: "Thật ra thì trong võ đường có hải đồ vùng biển lân cận. Cha nói chờ khi nào tìm được sẽ đưa cho mọi người ạ."
"Vậy thì tốt quá rồi." Trương Đạt Dã nói. Có sẵn hải đồ thì tiết kiệm nhiều việc.
Tiếp đó, mọi người được Kuina dẫn đi thăm một vòng trong làng. Thật ra nơi này chỉ là làng nhỏ bình thường, ngoài võ đường nhà cô bé thì không có gì hay ho để thăm thú cả.
Theo lời Kuina, tình huống làng kế bên cũng tương tự như vậy. Mọi người không còn hứng thú thăm quan nữa, quyết định cùng lên núi săn thú.
Sau khi săn được hai con heo rừng, một con gấu nâu thì lại cùng xuống núi, trên đường xuống núi săn thêm được một nhóc Zoro lạc đường.
Kuina kinh ngạc: "Zoro, sao cậu lại ở đây?"
"Đương… đương nhiên là tới tìm mọi người! Rõ ràng ở trong làng còn đi lạc. Thật không làm cho người ta bớt lo được mà!" Zoro lựa chọn nói chặn người ta trước, lý do tốt như vậy chắc bọn họ sẽ tin nhỉ?
"Haizz~" Kuina bất đắc dĩ thở dài: "Thế thì vất vả cho cậu quá. Chúng tớ đang định về võ đường bây giờ. Theo sát nhé."
Đám Trương Đạt Dã đều nín cười, lạc từ làng đến trên núi, lại còn chết không thừa nhận, đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi.
Chỉ có Wendy trịnh trọng gập người xin lỗi Zoro: "Thật xin lỗi!"
Zoro tay chân luống cuống: "Ơ, à, không sao mà!"
Rõ ràng Zoro hiểu sai ý, tưởng Wendy tin lời mình, xin lỗi vì đi lạc. Trên thực tế, Wendy áy náy vì mình không có cách nào chữa khỏi cho cậu nhóc thôi.
Trên đường về, Kuina kéo quần áo của Zoro, thành công dẫn người về võ đường. Đã thế Zoro còn phụng phịu không tình nguyện.
Koushirou cầm một cái hộp gỗ ra, mở nắp giao cho Trương Đạt Dã: "Ân tình của mọi người với con gái tôi thật khó báo đáp. Đây là hải đồ mà cậu Đạt Dã đã hỏi, ngoài ra còn một tấm bản đồ kho báu tình cờ có được, xin phép đưa cả cho mọi người làm quà cảm ơn."
Koushirou cũng không biết bản đồ kho báu là thật hay giả, nhưng ông không cảm thấy ở biển Đông có gì uy hiếp được đoàn người trước mắt. Vừa hay ông cũng không hứng thú với kho báu gì sất, dùng làm quà tặng người ta cho rồi.
"Bản đồ kho báu?" Trương Đạt Dã tò mò nhận lấy cái hộp, bên trong có mấy tờ giấy bằng phẳng, là hải đồ bình thường, nhìn sơ thì thấy ghi chú bằng chữ của vương quốc Goa* quen thuộc.
Một trong những hòn đảo mà Luffy, Ace và Sabo sống hồi xưa trong One Piece
Một trong những hòn đảo mà Luffy, Ace và Sabo sống hồi xưa trong One Piece
Ngoài ra còn một tấm da dê ố vàng, mở ra mới thấy bên trên vẽ một hòn đảo, bên cạnh viết vài chữ tiếng lóng không rõ ý nghĩa, đại khái là ám chỉ địa điểm kho báu.
"Lần đầu tiên tôi thấy bản đồ kho báu đấy nhé." Tuy tạm thời còn chưa xem hiểu nhưng Trương Đạt Dã vẫn rất vui vẻ, trải nghiệm cảm giác tìm kho báu cũng không tệ.
Những người khác đều rất hứng thú, đặc biệt là Tom. Nó cầm bản đồ kho báu lên nhìn ngang, nhìn dọc, nhìn mặt trái, rồi lộn ngược lại nhìn. Chỉ là nhìn mãi cũng không hiểu ra sao.
Thụy Manh Manh tò mò: "Sẽ là kho báu gì nhỉ?"
"Gọi là kho báu thì quá nửa là vàng, châu báu gì đó. Có thể là Belly nữa." Hải tặc Brook thâm niên nói: "Nhưng cũng có khả năng đã bị người khác lấy mất. Đa số thời điểm tìm theo bản đồ kho báu cũng là tìm không công. Nhưng đấy cũng là niềm vui khi tìm kiếm kho báu mà, yohohohoho~ "
Kẹo hồ lô Diệp Ngôn nói: "Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn hỏi là sao bản đồ kho báu có thể lưu truyền ra ngoài nhé? Chẳng lẽ có người cố ý chôn tài sản của mình, lại còn nghiêm túc vẽ tấm bản đồ chờ người khác tới khai thác thật à?"
Brook giải thích: "Nếu là hải tặc thì thỉnh thoảng sẽ có tình huống không tiện mang kho báu theo nên phải giấu đi. Vẽ bản đồ để nhắc nhở bản thân, nhưng sau đó lại gặp bất trắc gì đó, chỉ để lại một tấm đồ."
Trương Đạt Dã nói: "Cũng không loại bỏ tình huống có người cố ý tản ra bản đồ kho báu làm mồi, vì dẫn người tới nơi nào đó, bày cạm bẫy trước thời hạn, sau đó bắt người lại rồi thế này thế kia."
Wendy ôm chặt Carla, cô bé không nghĩ một tấm bản đồ kho báu có thể phức tạp đến thế: "Nghe đáng sợ thật đấy. Vậy… chúng ta vẫn đi à?"
"Nghiên cứu xem thế nào đã, nếu nhìn ra đầu mối thì đi xem thử." Trương Đạt Dã an ủi: "Wendy đừng lo, em cũng rất mạnh. Tự tin lên."
"Vâng, vâng!" Wendy nghĩ đến mục đích mình tới nơi này chính là trở nên mạnh hơn, không thể sợ khó khăn được. Thế là cô bé kiên định gật đầu.
Trương Đạt Dã cất bản vẽ đi, nói với Koushirou: "Cảm ơn chú đã chiêu đãi. Chúng tôi cũng không ở lại thêm nữa."
"Chuyện đó..." Kuina vội lên tiếng trước khi Koushirou kịp nói gì, lấy hết dũng khí hỏi: "Nếu ra biển có phải sẽ trở nên mạnh hơn không ạ?"
"Kuina..." Koushirou kinh ngạc nhìn con gái, ít nhất bây giờ ông không hy vọng cô bé ra biển.
"Cha, con muốn trở nên mạnh hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận