One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 591: Tom: Thì ra anh là một Sharkler như vậy (1)

Chương 591: Tom: Thì ra anh là một Sharkler như vậy (1)
Pearl vỗ lên tấm khiên của mình, tự tin nói; ‘Đúng vậy, bọn chúng có mạnh nữa cũng không phải vấn đề, tôi sẽ cho chúng nếm mùi đau khổ!”
Trương Đạt Dã quơ mạnh đèn đường càn quét, đánh bay toàn bộ những tên can đảm xông về trước rồi mới thở dài: "Chán ngắt!"
Thụy Manh Manh đánh bay bảy, tám người bằng một kiếm rồi thắc mắc: "Nhưng bình thường cậu rèn luyện đều vung kiếm liên tục mấy trăm lần có than chán bao giờ đâu."
"Tập luyện là tập luyện, đánh nhau là đánh nhau, khác chứ." Ngày trước cậu cứ ngỡ chỉ cần mình mạnh lên, sau này xông vào đám người bật hack là sung sướng lắm. Nhưng tính ra dùng mãi một chiêu này chán chết rồi, một trận chiến nghiêm túc sắp bị cậu làm như rèn luyện thể lực mỗi ngày.
Thụy Manh Manh trở tay vạch một kiếm: "Không hiểu nổi."
Trương Đạt Dã bớt chút thời gian nhìn Thụy Manh Manh ra chiêu gọn gàng linh hoạt: "Manh Manh thay đổi rồi. Ngày xưa mỗi lần phải đối phó với mười mấy người cùng một lúc cô đều bị dọa cho rưng rưng suýt khóc, giờ bị mấy trăm người vây quanh mà cô còn tâm trạng tán phét với tôi."
Thụy Manh Manh dựng kiếm lên, "keng, keng" ngăn cản hai phát đạn. Cô nghe Trương Đạt Dã nói vậy thì đỏ mặt: "Ngày xưa, ngày xưa người ta nhát quá, còn bây giờ cái đám này yếu mà..."
Đám hải tặc xung quanh nghe vậy thì nổi giận đùng đùng. Xem thường người khác quá đáng! Rõ ràng hai người này bị chúng bao vây mà còn dám nhởn nhơ như thế. Nhưng đám hải tặc nhìn từng đồng bọn lần lượt bị đánh bay thì cũng chẳng có sức đâu mà tranh cãi với hai người.
"Ghê tởm, biết thế đã không chọn hai người này!" Không chỉ một hải tặc hối hận như thế.
Những hải tặc khác cũng có chung suy nghĩ với chúng. Đám hải tặc bao vây Artoria lần lượt thấy ngực phun máu, ngã xuống đất. Tuy nhìn cứ như tốc độ của cô chẳng nhanh nhẹn gì nhưng luôn nhỉnh hơn chúng chút xíu. Đồng thời, vả lại đến tận bây giờ mà đám hải tặc vẫn không biết Artoria sử dụng vũ khí gì đánh với chúng.
Đám hải tặc đuổi theo Tom cũng khổ không thể tả. Bọn họ chỉ thấy Tom di chuyển linh hoạt qua những đống đá và gỗ, xuất quỷ nhập thần, bất ngờ xuất hiện trên đầu người ta rồi tặng cho người ta một gậy hoặc lẻn xuống dưới nện búa vào chân người ta. Mỗi lần có ai cho rằng tóm được nó đến nơi rồi và nhào ra thì y như rằng sẽ đâm vào mặt đồng đội của mình hoặc va đổ đống đá, gỗ, đổ chồng lên đồng bọn của mình.
Điều đáng giận nhất là thi thoảng Tom còn cười phá lên chế giễu hoặc làm mặt quỷ chọc bọn chúng điên tiết.
Hạnh phúc nhất chắc là đối thủ của Brook, bởi vì chúng bị đánh trong lúc không hề hay biết, vừa cảm giác được đau đớn đã ngất xỉu, vô tình chịu ít đau khổ hơn người khác. Chẳng qua áp lực tâm lý mà đám hải tặc còn đứng vững phải gánh chịu ngày càng lớn, bởi vì chúng không biết rốt cuộc mình có bị thương hay không, cũng không biết bao giờ mình sẽ ngã xuống.
Trận chiến 2000 vs 5 này phát triển theo chiều hướng mà đám hải tặc không tài nào lý giải nổi. Sĩ khí của chúng hải tặc ngày càng giảm, nếu không phải Don Krieg vẫn còn đứng sau lưng thì chắc chúng đã hoảng sợ bỏ chạy từ lâu rồi.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Gin và Pearl đứng ra, nhiệm vụ của hai tên này là đánh bại một hoặc hai người gì đó, chứng minh cho đám thủ hạ rằng không phải không thể đánh thắng những người này.
Mục tiêu hai người lựa chọn là Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh. Kẻ khác đều chiến đấu một mình, chỉ có hai người này hợp tác với nhau, chứng tỏ hai người này yếu nhất trong nhóm.
Gin vác nạng gắn cầu sắt lên vai, Pearl gõ tấm khiên trước người. Cả hai tự tin bước thẳng tới trước, khí thế không gì sánh bằng.
"Đó là đội trưởng Gin! Được xưng là đội trưởng Người Quỷ Gin!"
"Còn có cả Pearl Tường Sắt, cuối cùng hai người cũng chịu ra tay."
Đám hải tặc hò reo vui mừng, đồng loạt nhường ra một còn đường, mong chờ hai vị đại ca này giành lại chiến thắng.
Trương Đạt Dã không quan tâm người tới là ai, tiếp tục cầm cột đèn càn quét.
Chỉ nghe một tiếng "coong" vang lên, Pearl đã sử dụng tấm khiên to lớn trên người chặn đòn tấn công này của Trương Đạt Dã. Hắn bị sức mạnh đẩy lùi về sau, hai chân ma sát với mặt đất tạo thành hai dấu thật dài.
"Chặn, chặn được rồi! Không hổ là ngài Pearl." Đám hải tặc hò reo ầm ĩ, cuối cùng bên phía họ cũng có người đủ sức tiếp được một chiêu của thằng nhãi kia.
"Hừ hừ..." Tuy mệt muốn chết nhưng Pearl vẫn đắc ý lắm: "Khiên của tao dư sức cản được được đại pháo của quân hạm cơ mà. Từ trước đến giờ tao chưa từng rơi một giọt máu nào trong chiến đấu cả, chẳng qua là..."
Trương Đạt Dã lười nghe hắn khoác lác. Hơi thu cột đèn về rồi dùng như trường thương đâm ra, nện thẳng vào mặt của Pearl.
Pearl hét lên thảm thiết, trán sưng vù, mũi chảy máu tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận