One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 543: Có muốn lên thuyền của tôi không (2)

Chương 543: Có muốn lên thuyền của tôi không (2)
Việc này dù sao cũng không phải trách nhiệm của hắn, hơn nữa không ai bị thương, nếu nhất định phải quy trách nhiệm thì lỗi là do bọn họ cơm nước xong xuôi rồi mà không đi luôn, cứ nhất quyết phải ở lại xem trò vui. Zeff nghĩ rằng tỏ ý một chút cũng đủ để xoa dịu cơn sốc của họ rồi.
Trải qua chuyện như vậy, các vị khách cũng không muốn ở lại đây lâu, có điều chắc chắn những người này trở về sẽ kể lại chuyện hôm nay cho người quen của mình.
Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người biết rằng Baratie chẳng những nấu ăn ngon mà còn có thể bảo vệ khách hàng an toàn khỏi đám hải tặc, về sau việc làm ăn hẳn là sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Những vị khách khác đi hết, nửa sau trận đấu giữa nhà hàng Baratie vs đoàn du lịch Hope chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên bị loại vẫn là Diệp Ngôn. Mặc dù cậu đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc mới tới nhưng vẫn không so sánh được với mấy thành phần không phải người. Cậu vươn vai, chuẩn bị quay về thuyền ngủ trưa.
Người tiếp theo là Sharkler. Hôm nay hắn không tiêu hao nhiều năng lượng nên không cần bổ sung quá nhiều đồ ăn.
Sau đó Perona, Wendy và Carla ngoài miệng nói ăn no rồi nhưng vẫn ngồi tại bàn nhấm nháp từng miếng bánh ngọt. Các cô bé còn một cái dạ dày khác chuyên dụng cho đồ ngọt.
Những người còn lại đều là vua dạ dày chân chính, Artoria và Thụy Manh Manh thì không cần nói nhiều, từ sau khi nắm giữ ám năng lượng, lượng đồ ăn của Trương Đạt Dã cũng tăng vọt, đây là tượng trưng cho việc mạnh lên.
Cái bụng của Tom càng ngày càng tròn mà miệng nó vẫn không ngừng lại. Hiện tại nó đang ngồi trên ghế, mà chân ghế đã run lẩy bẩy, có thể gãy bất cứ lúc nào.
Về phần Brook, lượng cơm mà bộ xương già này hấp thụ cũng là một vấn đề huyền học. Đến tận bây giờ Trương Đạt Dã vẫn không hiểu thức ăn và nước uống mà hắn ăn vào đã trôi đi đâu, dung nhập thẳng vào linh hồn hay gì?
Bữa cơm này kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, gần như từ giữa trưa tới tận khi trời tối.
Artoria cầm khăn ăn lau miệng, vẫn có vẻ chưa đã nghiền. Lúc này toàn Baratie cũng chỉ có Zeff vẫn đang đứng được.
Những đầu bếp còn lại đều ngồi liệt trong phòng bếp: “Trời ơi… Sức ăn thật kinh người, lần này chúng ta thua rồi…”
Patty cảm tính gần như òa khóc: “Không đủ khả năng phục vụ khách hàng đến cuối cùng, thật sự quá thất trách, hu hu hu…”
Phục vụ đã ngất xỉu. Hắn chỉ là người thường, liên lục chạy đi chạy lại vô số lần khiến hắn không thể trụ được trong thời gian dài. Trước khi ngất đi, điều cuối cùng hắn nghĩ là, nếu có thể sống sót, mình nhất định phải từ chức.
Quãng thời gian sau đó đều do Sanji đảm nhiệm vị trí bồi bàn. Cậu cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, mặc dù là người được khoa học kỹ thuật cải tạo nhưng cloning trong huyết thống của cậu vẫn chưa được kích hoạt, sức khỏe không khác trẻ con bình thường, có thể kiên trì đều nhờ vào nghị lực.
“Tiểu thư Artoria lau miệng cũng xinh đẹp quá…” Sanji quyết định thưởng thức cảnh đẹp một lát trước khi đi hỏi thăm về chuyện của ALL-BLUE.
Zeff đưa món đồ ngọt cuối cùng ra, áy náy nói: “Rất xin lỗi, nguyên liệu nấu ăn của chúng tôi gần như đã hết sạch rồi, thể lực của đầu bếp cũng đến cực hạn, không thể phục vụ các ngài một bữa ăn hài lòng, chúng tôi chân thành xin lỗi.”
Artoria dùng cái thìa nhỏ múc một miếng bánh pudding bỏ vào miệng, hạnh phúc nheo mắt lại, một lúc lâu sau mới nhận ra Zeff đang nói chuyện với mình.
“Tôi rất hài lòng, đây là nhà hàng tuyệt vời nhất mà tôi từng tới.” Artoria lộ ra nụ cười tán thưởng với ông chủ nhà hàng. Nơi này có thể ngang một khu phố ẩm thực, điều hiếm có nhất là tốc độ phục vụ và chất lượng thức ăn đều hoàn hảo.
“Thật ư, có thể được cô đánh giá như vậy là vinh hạnh của chúng tôi.” Zeff nở nụ cười vui mừng, lời tán thưởng này cực kỳ êm tai đối với hắn.
“Vất vả cho mọi người rồi, hiếm khi nào lại có một nhà hàng khiến chúng tôi tận hứng đến vậy.” Trương Đạt Dã đặt hòm tiền nhỏ xuống trước mặt Zeff rồi mở ra.
“Chúng tôi vẫn chưa kịp tính toán kỹ càng.” Zeff đếm sơ qua số tiền mặt trong hòm: “Nhưng bằng này tiền thì…”
“Không sao, không cần trả lại tiền thừa.” Trương Đạt Dã định hào phóng vung tay một lần, hiếm lắm mới có dịp để Artoria ăn đã mồm như vậy.
Zeff cảm thấy hơi khó xử: “Việc này… Ý của tôi là… số tiền này có lẽ không đủ.”
Trương Đạt Dã: “…”
“Ha ha ha…” Trương Đạt Dã cười xấu hổ: “Vậy các anh cứ từ từ mà tính toán, không đủ thì tôi trả thêm.”
“Tôi xin phép vắng mặt một lát.” Zeff xoay người rời đi. Nếu như bình thường, trước khi khách hàng cơm nước xong xuôi là hóa đơn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng lần này hắn không còn thời gian rảnh mà tính toán, chỉ có thể để bọn họ chờ thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận