One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 489: Quốc gia đẹp nhất biển Đông (2)

Chương 489: Quốc gia đẹp nhất biển Đông (2)
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, Trương Đạt Dã hỏi lính canh đứng cạnh: "Xin hỏi nơi nào của vương quốc Goa đáng để thăm quan nhất vậy? Có quy định gì nhất định phải tuân thủ không?"
"Vâng!" Thật ra tên lính này cũng đang tò mò quan sát bọn họ, nghe có người nói chuyện thì phản xạ đứng nghiêm, sau đó mới ý thức được mình phản ứng quá độ.
Hắn lúng túng ho khan một tiếng: "Nói chính xác thì nơi này là kinh đô của vương quốc, nơi cao nhất giữa thành phố là Vương Cung, tầng thấp hơn là phố Cao (High Town) , cũng là chỗ ở của quý tộc. Xuống thêm nữa là một tầng vây quanh phố Cao, xưng là thị trấn Trung Tâm (Town Center) , rìa ngoài cùng tính cả bến tàu thuộc về thị trấn Biên Giới (Edge Town) ."
(High Town) (Town Center) (Edge Town)
Bố trí của thành phố này đưa mắt là thấy ngay, mặt Tây giáp biển, ba mặt còn lại là tường thành cao lớn. Thân phận địa vị của cư dân phân bố từ cao tới thấp, theo Vương Cung ở chính giữa đến thị trấn Biên Giới.
"Nơi này là thành phố 'không nhiễm một hạt bụi ', các vị muốn du lịch thì chắc chắn sẽ có trải nghiệm tốt đẹp." Binh lính tiếp tục nói: "Còn về vấn đề quy định, không được cho phép thì không thể tùy tiện bước vào lãnh địa riêng của quý tộc. Và sau khi mặt trời lặn xin đừng đi lại linh tinh trên đường."
"Ra thế, tôi nhớ rồi, cảm ơn anh." Trương Đạt Dã biết 'không nhiễm một hạt bụi' là có ý gì, tâm trạng bị ảnh hưởng dẫn tới hơi nặng nề.
Đó là dọn sạch toàn bộ 'rác rưởi' đến bên ngoài tường thành… Trong đó người nghèo, kẻ vô gia cư đều bị phân loại thành 'rác rưởi', cùng đem ra vứt ở ngoài tường thành.
Sau khi mặt trời lặn không được phép đi lại tùy ý trên đường cũng vì buổi tối là thời gian dọn dẹp ‘rác’.
Người ở ngoài tường thành muốn sống sót thì cũng chỉ có thể cướp đoạt rác từ trong thành vứt ra mỗi ngày. Có lúc, vì một cái hạt táo nho nhỏ là đủ để vung tay đánh nhau, thậm chí gây án mạng.
Ngày lại qua ngày, rác ngoài tường thành chất thành núi, người giãy giụa cầu sinh nơi đó cũng không biết tháng ngày. Dần dần, núi rác bị mọi người xưng là trạm Xám.
Trên thế giới này chắc chắn không chỉ có một vương quốc như Goa. Ví dụ như vương quốc Wano dưới sự thống trị của Kurozumi Orochi chẳng hạn. Người có tiền sống ở thủ đô Hoa (Hoa đô), người nghèo sống tại thị trấn Okobore, sống sót nhờ rác rưởi thủ đô Hoa vứt ra. Đó chắc chắn là vương quốc Goa của Tân Thế Giới.
Đương nhiên, người của trạm Xám muốn sống sót thì có 2 lựa chọn. Một là nghĩ cách ra khơi, hai là vượt qua núi Colubo đến thị trấn hoặc thôn khác để sống.
Nhưng với người bình thường mà nói, hai con đường này đều chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Biển khơi nguy hiểm thế nào thì khỏi phải bàn, không phải ai cũng am hiểu hàng hải, càng không phải người nào cũng có bản lĩnh chui vào cái thùng gỗ mặc sóng đưa đi mà vẫn sống được. Bọn họ không có gì cả, muốn kiếm một con thuyền nhỏ cũng là mong ước xa vời.
Mà trên núi Colubo có sơn tặc và vô số mãnh thú, chưa nói đến chuyện đó là nơi ba anh em Luffy từng gặp nguy hiểm lúc còn nhỏ, đến cả Garp lúc bé còn bị thương ở đấy cơ mà. Người bình thường vào núi thì khỏi nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.
Cho nên người của trạm Xám đều chỉ đành sống vật vờ ngày này qua tháng nọ.
Nhưng nửa năm trước, Thiên Long Nhân tới vương quốc Goa thị sát, quốc vương vì bộ mặt thành phố nên lợi dụng hải tặc phóng hỏa đốt trạm Xám, người ở nơi đó gần như bị Dragon đón đi cả, chắc bây giờ rác rưởi mới góp nhặt bên ngoài tường thành còn chưa quá quy mô đâu nhỉ?
Trò chuyện bập bõm với lính gác một lúc, tên lính ban nãy đi theo đội trưởng nhà hắn trở lại bến thuyền.
"Thất lễ rồi, tôi là đội trưởng đội tuần tra phụ trách cửa cảng này, tên là Kabutin. Chứng minh thân phận của ngài đã xác nhận chính xác, đây là giấy thông hành, các vị có thể vào thành chơi bất cứ lúc nào."
Kabutin trả chứng minh cho Trương Đạt Dã. Thật ra thì hắn cũng không biết hải quân chi bộ Sabaody là cái khỉ gió gì, đành liên lạc người quen trong hải quân mới xác nhận được.
Trương Đạt Dã nhận lấy chứng minh và luồn hai mươi tờ Belly mệnh giá 10 nghìn xuống dưới chứng minh, nhét vào lòng bàn tay Kabutin: "Phiền anh phải đích thân đi một chuyến rồi. Chắc chúng tôi sẽ neo thuyền ở đây vài ngày, nhờ anh để ý giúp cho."
Kabutin sờ độ dày tiền giấy, nhanh chóng giấu vào trong tay áo và nở nụ cười ấm áp. Người từ Đại Hải Trình ra tay hào phóng thật, không uổng công hắn cố ý chạy chuyến này: "Đây là chức trách của tôi! Nếu mấy ngày này các vị gặp phiền toái gì xin cứ tới tìm tôi nhé."
"Vậy thì cảm ơn anh." Lúc này cả đám Trương Đạt Dã mới rời bến thuyền vào thành.
Có vài người xem trò hay hai mắt láo liên, lặng lẽ bám theo.
Kabutin nhân lúc mọi người đều đang chú ý đám Trương Đạt Dã, rút hai tờ tiền giấy chia cho hai cấp dưới: "Biết nên làm như thế nào chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận