One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 232: Yêu bóng dáng cô độc của bạn lướt qua ngõ tối

Chương 232: Yêu bóng dáng cô độc của bạn lướt qua ngõ tối
Sau đó hai viên đạn đại bác đi theo vết chân của 'đầu tàu', nghiền qua mặt Vander Decken, để lại một vệt đỏ bắt mắt.
"Đau chết!" Vander Decken dùng sức xoa nắn gò má của mình, tự mình lôi cái mũi bị đè dẹp lép lên như cũ, chẳng qua đường thẳng màu đỏ kia bướng bỉnh không tan.
Nhưng kiếp nạn của hắn còn chưa kết thúc, trong khoảng thời gian hắn bận xoa mặt, cái đầu to tướng của Unagi cũng đã đâm sầm vào hắn.
"Con cá chết tiệt!" Vander Decken bị đâm cho chóng mặt xoay vòng.
Unagi cũng nhân cơ hội này dùng đầu khẩy nhẹ, đẩy hắn lên boong thuyền.
Vander Decken còn chưa kịp ngồi dậy đã thấy một cây búa tạ viết 100kg ở chuôi nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt mình: "Mày muốn làm..."
Bốp! Cạch!
Đầu của Vander Decken lún vào boong thuyền, 3 công chúa Shirahoshi chibi bay vòng vòng bên trên lỗ hổng.
Tom tiện tay vứt bỏ cái búa, phủi tay một cái. Lần này không cần ném nó đi nữa đúng không?
Cùng lúc đó, Wadatsumi theo sát thuyền cũng dần chậm lại.
"A, cuối cùng cũng dừng!" Sharkler lần nữa đứng vững, khống chế Cá mập khổng lồ cường ngạnh phanh Wadatsumi lại.
Trương Đạt Dã mau chóng múc một thùng nước biển, ném Vander Decken vào ngâm, đề phòng tên này lại gây ra chuyện xấu gì.
"Tên này là đầu sỏ à? Xấu khiếp." Thụy Manh Manh đưa ra đánh giá công chính cho hình tượng của Vander Decken.
"Nói xấu là nói giảm nói tránh rồi. Phải gọi là quái dị gớm giếc." Trương Đạt Dã cảm thấy người này còn xấu hơn trong hình nhiều: "Ngoài ra thì Tom làm rất khá, nhưng dùng sức mạnh quá, đập hỏng boong thuyền rồi!"
Artoria đang khích lệ Unagi, còn lấy thịt dự trữ trong khoang thuyền ra thưởng cho nó ăn. Unagi cũng rất vất vả.
"Oa hu hu hu! Thuyền trưởng không cần tôi rồi!" Wadatsumi khóc như xé lòng, chẳng khác nào một đứa trẻ con bị người lớn vứt bỏ. Hắn còn đang đau buồn vì hành vi của Vander Decken đối với mình.
"Sếp Đạt Dã, làm thế nào với hắn ta bây giờ?" Sharkler đã thu hồi Cá mập khổng lồ quay lại trên thuyền: "Trông hắn như thế làm tôi cũng chẳng nỡ đánh nữa."
Thụy Manh Manh nói: "Đúng là trông rất đáng thương."
"Theo biểu hiện của hắn lúc trước thì chắc là hắn bị Vander Decken lừa dối và lợi dụng thôi." Artoria bổ sung: "Nếu mặc kệ không quản, có lẽ một ngày nào đó hắn lại bị người xấu khác lợi dụng."
"Thế thì tìm người tới dạy dỗ hắn." Trương Đạt Dã suy nghĩ tới bản tĩnh của Wadatsumi chẳng qua là trẻ con không hiểu chuyện thôi, Vander Decken nói gì thì hắn làm cái đó, không tính là xấu. Thôi thì đưa về giao cho nữ hoàng Otohime dạy dỗ cũng được.
Đằng nào vương quốc Long Cung vẫn thiếu sức chiến đấu lắm. Có Wadatsumi đứng ở nơi đó chẳng khác nào có sức chiến đấu cấp bậc Siêu Tân Tinh.
Với tính cách của gia đình Neptune thì đương nhiên sẽ không bạc đãi Wadatsumi, ít nhất sẽ không tùy tiện vứt bỏ như Vander Decken.
"Hức oa..." Wadatsumi còn đang lăn lộn khóc lớn trong biển: "Chân tôi đau quá, tay cũng đau quá!"
"Wadatsumi! Hay cậu đi cùng chúng tôi đi!" Trương Đạt Dã hô to, hô xong mới cảm thấy mình như mẹ mìn.
Con ngươi to đùng của Wadatsumi đảo một vòng, khó khăn lắm mới thấy được điểm nhỏ mang tên Trương Đạt Dã, khóc thút thít hỏi: "Tại sao tôi phải đi theo các anh? Chúng ta không phải kẻ địch à? Anh muốn lừa tôi hả? Vết thương của tôi toàn do các anh đánh."
"..." Trương Đạt Dã cảm giác mình không có năng khiếu lừa gạt bạn nhỏ, có lẽ lúc này hát một câu 'Yêu bóng dáng cô độc của bạn lướt qua ngõ tối' còn hiệu quả hơn?
Lời bài hát
*Lời bài hát
Thật vất vả mới giải thích rõ ràng cho Wadatsumi rằng Vander Decken vứt bỏ hắn là một người xấu, bọn họ có thể giúp một tay, tìm người tốt thu nhận hắn, bao ăn bao ở.
Trên thực tế, Wadatsumi không phân biệt được người tốt với chẳng người xấu, cũng không thèm để ý. Phương diện này hắn khá giống với Tom, tuy có năng lực rất mạnh nhưng chỉ sợ sống cô độc, không có người quản mình.
Cho nên nghe đến mấy chữ mấu chốt rằng thì là mà có người thu nhận, bao ăn bao ở, Wadatsumi từ từ ngừng khóc. Một bên là người xấu vứt bỏ hắn, một bên là người tốt bằng lòng thu nhận hắn, cũng không có gì khó lựa chọn cả.
Nhưng Wadatsumi thông minh sẽ không cứ thế tin tưởng Trương Đạt Dã, trừ khi Trương Đạt Dã giúp hắn băng bó vết thương.
Thế là Trương Đạt Dã đeo bong bóng lên, dẫn Tom bơi đến chỗ bắp chân Wadatsumi bị đánh, buồn rầu nghĩ xem khúc thịt to như vậy nên băng bó kiểu gì.
Giúp Wadatsumi trị thương là để chứng minh bọn họ là người tốt, ngoài ra thì kéo người to thế này về cũng tốn sức lắm.
Đường kính bắp chân của Wadatsumi nhìn sơ phải tới bốn, năm mét. Trương Đạt Dã nhìn hòm thuốc bé xinh trong tay mình, đang cân nhắc xem có nên xé buồm làm băng vải cho hắn không.
Thế mới nói, thời điểm mấu chốt cần phải nhờ Tom. Tom nhìn Trương Đạt Dã mặt ủ mày chau thì thành thạo lôi một cuộn băng gạc ra khỏi hòm thuốc của cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận