One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 479: Tom, đừng nổ súng, người mình mà (1)

Chương 479: Tom, đừng nổ súng, người mình mà (1)
Trương Đạt Dã nghĩ thông thì không ép Perona nữa, cứ kệ con bé là được.
"Tuyệt vời!" Perona hoan hô, ngân nga giai điệu vui vẻ tới bên cạnh tập thể dục nhịp điệu, động tác qua loa có lệ…
Wendy và Carla cùng tập hít đất với Trương Đạt Dã.
"Vững lên, chú ý hô hấp, chịu đựng..." Trương Đạt Dã dốc túi truyền thụ kinh nghiệm rèn luyện nửa năm nay của mình.
Wendy học theo rất nghiêm túc, Carla cũng cố gắng làm theo, chỉ là cô mèo này tay ngắn chân ngắn, đầu thì to, động tác hít đất hơi làm khó cô bé.
Chờ Perona tập thể dục nhịp điệu xong, tung tăng định chào hỏi Trương Đạt Dã rồi rời đi thì thấy dáng vẻ nỗ lực của Wendy và Carla. Cô nhóc thoáng cái không cách nào mở lời.
Lúc này Wendy chống hai tay dưới đất, cánh tay hơi run lên, mái tóc dài màu xanh da trời buộc đuôi ngựa cho tiện vận động phủ trên lưng, tóc mái trước trán rũ xuống đất, phất phơ theo động tác lên xuống của cơ thể.
Cánh tay Wendy đã bắt đầu ê ẩm, cô bé mím môi thật chặt, vẻ mặt quật cường lại kiên định.
Trương Đạt Dã nói: "Wendy, cảm thấy mình đến cực hạn thì đừng cậy mạnh đấy nhé."
"Vâng, em vẫn làm được ạ… Em không thể yếu đuối như trước kia nữa." Wendy đáp lời hơi đứt quãng nhưng cực kỳ kiên định.
Trương Đạt Dã không xác định cô bé có đang cậy mạnh hay không, chỉ đành suy nghĩ xem nếu chẳng may Wendy căng cơ thì nên giúp con bé xoa bóp kiểu gì.
Cô em gái mặt ngoài ngọt ngào, đáng yêu, mềm yếu này thật ra nội tâm kiên cường đến làm người ta đau lòng.
Perona không nói một lời, xoay người đi tới cửa định rời đi: "Gì chứ. Rõ ràng mình không muốn rèn luyện gì cả. Sao tự nhiên cảm giác như mình là lính đào ngũ không bằng."
Perona đặt tay lên then cửa, gục đầu xuống, liếc mắt nhìn một giọt mồ hôi thuận tóc mái của Wendy rơi xuống sàn nhà, cứ như nghe được tiếng vang luôn, làm cô nhóc không thể ấn mở chốt cửa.
Trương Đạt Dã kinh ngạc nhìn cô nhóc tóc hồng quay lại nằm lên đệm, bắt đầu tập gập bụng:
"Perona? Không phải muốn đi tìm Tom chơi à? Sao lại quay về đây rồi? Chắc Tom lại đang trộm nấu bữa riêng cho mình đấy. Giờ em đi tìm nó là có thể đòi một cốc cacao nóng nha."
Cậu cảm thấy thái độ cô nhóc này không đúng lắm, thử sử dụng đòn sát thủ.
Perona lại vẫn tiếp tục gập bụng, hai tay duy trì bất động, đầu chạm vào đùi mình, giọng hậm hực: "Điều thứ 3 trong quy định dành cho học sinh tiểu học, kiên trì rèn luyện thân thể, tích cực tham gia hoạt động ngoài giờ học."
"Ờ... Đúng là có quy định như thế nhưng chỉ vì muốn em giữ vững lượng hoạt động thân thể cho khỏe mạnh là được, không phải bắt buộc em tập tành gian khổ." Trương Đạt Dã còn tưởng mình nói nặng lời quá.
Chủ yếu là tư thế nói chuyện của Perona bây giờ chẳng khác nào ôm đầu phòng ngự, trông rõ tội nghiệp.
"Dong dài, em muốn rèn luyện với Wendy không được à?" Perona hung dữ nói.
Trương Đạt Dã không bị dọa tí nào, chỉ cảm thấy tâm tư bé gái đúng là khó dò. Sớm nắng chiều mưa, không hiểu đang nghĩ gì trong đầu luôn.
Thôi thì nếu con bé vận động quá độ bị thương cũng dễ xử lý, tìm Wendy chữa trị là được. Trương Đạt Dã chỉ lo con bé luẩn quẩn cái gì trong lòng.
Perona tiếp tục gập người, mỗi lần ngồi dậy thì đều liếc đôi mắt to về phía Trương Đạt Dã mới được.
Thấy vẻ mặt cậu lo lắng như vậy, Perona không nhịn được lên tiếng giải thích: "Chẳng qua là đột nhiên có mơ ước mới thôi."
"Mơ ước?" Trương Đạt Dã nghi ngờ.
"Wendy cố gắng như vậy là vì cậu ấy ước mơ trở thành Sát Long ma đạo sĩ ưu tú đúng không?" Perona nói: "Em cũng thế. Bởi vì có mơ ước nên phải nỗ lực mới được."
Trương Đạt Dã tò mò: "Ước mơ gì thế?"
Perona vênh mặt: "Hứ, sao em phải nói cho anh biết?"
"Không nói thì thôi, chắc lại là ước mơ muốn cướp động vật đáng yêu gì đấy ấy gì." Trương Đạt Dã khích tướng ác ý: "Chắc không phải muốn đánh bại Wendy, cướp Carla đấy chứ?"
Wendy vừa hít đất xong cái cuối cùng sợ hết hồn, nằm trên đệm kinh ngạc hỏi lại: "Có phải vậy không?"
"Còn lâu nhé!" Perona lớn tiếng chối bỏ: "Được rồi, nếu Wendy cũng muốn biết thì nói cho mọi người là được."
Wendy ngơ ngơ ngác ngác, mình vừa nói là muốn biết à?
"Ước mơ của em là trở nên mạnh mẽ, sau đó đánh bại anh, cuối cùng giao toàn bộ bài tập cho anh làm, mỗi đề làm mười lần, không, một trăm lần! Horohorohorohoro..." Perona cười như con quỷ nhỏ: "Còn phải thu quà vặt của anh, không cho Tom nấu cơm phần anh!"
Wendy ôm Carla thật chặt. Tuy không hiểu chuyện là thế nào nhưng tự nhiên cảm thấy lời của Perona vừa nói khủng bố lắm luôn.
"Ồ, ước mơ tàn bạo thật đấy. Anh sợ sắp khóc rồi đây này." Trương Đạt Dã không coi lời Perona nói ra gì. Cậu chỉ cảm thấy Perona thuận miệng bịa chuyện lấy lệ thôi: "Đi thôi, hạng mục tiếp theo là chạy bộ. Lên boong nào."
"Lại không coi lời của em ra gì. Hừ, anh cứ chờ đấy mà xem!" Perona hung hăng đe dọa với theo bóng lưng Trương Đạt Dã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận