One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 327: Oars (1)

Chương 327: Oars (1)
"Chắc là cái tên sửa cơ thể động vật và con người, giúp đỡ chế tạo zombie đấy. Đi xem thử nào." Diệp Ngôn đi theo Cờ yêu tìm tới một phòng phẫu thuật.
"Fosfosfos! Cơ thể thật là hoàn hảo, chỉ cần lấy được bóng của kiếm sĩ kia là có thể trở thành tác phẩm ưu tú nhất tính đến hiện tại!" Hiệu quả cách âm phòng phẫu thuật của Hogback rất khá, cũng không ai tới quấy rầy lão nên lão còn chưa biết tình huống bên ngoài thế nào, vẫn cảm thấy Moria có thể thuận lợi giải quyết hết thảy.
Diệp Ngôn để Cờ yêu vào trong mở cửa, sau đó lặng lẽ chuồn vào, một chùy nện Hogback ngất xỉu: "Còn đừng nói, tên này đúng là rất giống một quả trứng mọc ra tay chân."
Diệp Ngôn không hứng thú gì với thi thể trên bàn mổ, sau khi xác nhận Perona không ở đây thì xoay người rời đi.
"Chủ nhân, thanh đao này được phết đấy." Cờ yêu bưng thanh đao võ sĩ trên tay thi thể tới.
"Tao cũng không biết dùng đao, Ờ... Mang theo đi, về xem mọi người có ai thích không." Diệp Ngôn không có nghiên cứu gì với đao kiếm của thế giới này, có tốt nữa mà đưa cho cậu ta thì cậu ta cũng chỉ đem làm đạo cụ thể hiện hành vi nghệ thuật của mình thôi.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, tiếp tục đi lục soát nơi khác. Trong hành lang không một bóng người chợt vang lên âm thanh:
"Nhìn kìa, lá cờ biết bay, cả chiêng nữa!"
"Lạ thật đấy, có phải đại nhân Absalom không?"
"Không thể nào, vị đại nhân kia đang chiến đấu bên ngoài, với cả ngài ấy cũng không cầm mấy thứ như vậy."
Diệp Ngôn nhìn kỹ lại, ra là tranh vẽ, tiêu bản đầu của đủ loại động vật treo trên tường, thậm chí cả thảm da gấu trải sàn… Tất cả đều là cương thi.
Bọn chúng không nhìn thấy Diệp Ngôn tàng hình, lại có thể thấy Cờ quái vật vàng và Chiêng trấn hồn hắn cầm theo. Còn có zombie tò mò quá độ vươn tay kéo Cờ quái vật vàng của Diệp Ngôn.
"Số lượng đông ghê, phiền thật đấy." Diệp Ngôn gõ Chiêng trấn hồn đánh ‘keng’.
"Chuyện gì thế này?" Toàn bộ zombie mất khả năng khống chế cơ thể, bị đóng băng tại tư thế khi tiếng chiêng vang lên.
Diệp Ngôn thản nhiên bước ra khỏi đoạn hành lang này. Zombie cỡ này, chỉ cần cậu không chủ động gỡ bỏ khống chế thì đêm nay chúng nó đừng hòng cử động.
Cùng lúc này, tại góc rẽ hành lang, một linh hồn Perona vô tội nửa người cố định ở ngoài tường, nửa người trong bị cố định mặt trong tường.
"Hức... Là Kẻ Gõ Chiêng!" Bị Chiêng trấn hồn cố định cũng không ảnh hưởng đến nói chuyện, Perona nghe tiếng chiêng thì sợ đến mức bất cẩn kêu lên.
"Cô mới là Kẻ Gõ Chiêng!" Nghe được xưng hô miệt thị, Diệp Ngôn bùng nổ lửa giận, nhảy dựng lên lủi tới, giơ Chùy trấn hồn muốn gõ xuống.
"Á…" Perona phát ra tiếng thét chói tai, cô nhóc chỉ thấy một cái chùy biết bay sắp nện xuống đầu mình, muốn tránh nhưng không nhúc nhích được: "Đại nhân Moria! Cứu mạng…"
Cuối cùng Chùy trấn hồn vẫn rơi lên đầu Perona, chẳng qua Diệp Ngôn không nặng tay, dù gì cũng chỉ là một con nhóc mười tuổi, cậu ta chỉ dạy dỗ một chút là được.
Một chùy này vừa nhanh vừa mạnh, rõ ràng Perona trong trạng thái linh hồn lại vẫn bị đánh trúng, đau đầu ngất xỉu. Thật ra không phải nhóc bị Diệp Ngôn đánh ngất xỉu mà là bị bản thân nhát gan làm sợ xỉu.
"... Thế đã ngất rồi á? Còn đang định hỏi cơ thể nhóc này ờ đâu cơ mà." Diệp Ngôn có chút không biết nên nói cái gì cho phải: "Gan bé tí thế mà còn ở cái đảo âm u kinh dị này, không sao thật đấy à?"
Cậu ta chưa kịp suy tính quá nhiều, mặt đất bỗng nhiên lay động, bên ngoài vang lên tiếng rống giận: "Grào… Quái vật cá mập chết tiệt!"
Sau đó vẫn giọng nói đó vang lên, chẳng qua tràn đầy nghi ngờ: "Hở? Sao mình lại mắng quái vật cá mập nhỉ?"
Diệp Ngôn chạy vội đến cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài. Từ góc độ của cậu ta nhìn xuống, vừa lúc thấy một con quái vật khổng lồ da màu đỏ, cao tới bảy mươi mét gì đó, đầu có hai sừng, mái tóc sau gáy màu vàng kim, khóe miệng lộ ra răng nanh dữ tợn. Lúc này nó đang mờ mịt nhìn trái ngó phải, trông rất lấm lét.
Đám Trương Đạt Dã cũng thấy con quái vật này, nhưng chẳng hoảng gì mấy, bởi vì họ đều từng gặp quái vật biển Wadatsumi cao tới tám chục mét cơ, còn cao hơn quái vật trước mặt rất nhiều.
Nhưng Trương Đạt Dã nghe được câu đầu của người khổng lồ thì dùng cùi chỏ thụi Sharkler: "Nó chửi quái vật cá mập chắc không phải anh đâu nhỉ?"
"Hở... Tôi nào từng kết thù với loại quái vật này đâu hả? Ơ? Nguy rồi!" Sharkler bỗng nhiên lùn xuống, khôi phục hình người ban đầu: "Super Mode hết giờ mất rồi. Sao cứ phải nhè ngay lúc này chứ hả! Thế này thì sao có thể phát huy toàn bộ uy lực của Cá mập khổng lồ bây giờ!"
"Tôi khuyên anh đừng gọi Cá mập khổng lồ ra thì hơn." Trương Đạt Dã chỉ hai con zombie bị Sharkler đánh ngã đằng trước: "Bóng của tên khổng lồ rất có thể đến từ một trong hai tên kia, gọi Cá mập khổng lồ sẽ bị trả thù đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận