One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 504: Garp không đáng tin cậy (2)

Chương 504: Garp không đáng tin cậy (2)
Tom xoa tay hầm hè, chảy nước miếng. Mặc dù nó đã ăn no nhưng từ trước tới giờ nó chưa từng được thưởng thức hương vị cá sấu. Tom cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm.
“Ồ, con mèo này biết nấu ăn à? Còn làm rất giỏi nữa.” Ban đầu Garp muốn tự mình ra tay, nhưng sau khi thấy động tác thành thạo của Tom, ông chợt cảm thấy các đầu bếp ở bộ chỉ huy hải quân cũng chỉ đạt đến trình độ này mà thôi.
“Khả năng nấu nướng của Tom rất tuyệt đấy, ngài có thể nếm thử súp do nó nấu… Thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Đang lúc Trương Đạt Dã nói chuyện, Luffy đã bưng nồi lên, uống một hơi cạn sạch súp nóng.
“Luffy! Sao cháu lúc nào cũng uống hết sạch thế?” Garp bó tay hết cách với Luffy, xét từ phương diện ăn uống, ông tin tưởng trong tương lai Luffy chắc chắn sẽ trở nên rất mạnh.
“Bỏng quá.” Các ngón tay của Luffy đều bị nóng đến đỏ bừng. Cậu nhóc ném nồi xuống đất, thổi ngón tay phù phù.
“Đồ ngốc, nào có ai bưng trực tiếp nồi trên bếp lên đâu!” Ace còn chưa uống xong một bát súp, từ trước tới giờ cậu chưa từng nếm món súp nào ngon đến vậy.
Artoria nhìn Luffy chằm chằm, cọng tóc trên đầu giật giật. Đứa trẻ này là kẻ thù lớn trên bàn ăn của cô.
Bọn họ nhanh chóng ăn hết thịt hổ, cũng may còn một con cá sấu cỡ lớn nữa. Artoria đắm chìm trong việc chiến đấu với Luffy nhỏ.
Cuối cùng Garp cũng được nếm thử tay nghề của Tom: “Hương vị rất tuyệt… Lại nói, tại sao nhìn con mèo này quen quá nhỉ…”
“Đúng rồi, các cậu chính là đoàn du lịch đã xử lý Sư Tử Vàng đúng không?” Garp đấm vào lòng bàn tay một cái, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
Trương Đạt Dã học theo dáng vẻ của Diệp Ngôn, trợn đôi mắt cá chết. Lão già này đúng là không đáng tin cậy chút nào: “Vừa nãy khi tự giới thiệu chẳng phải tôi đã nói rồi à?”
“Ơ thế hả? Bowahahahaha, rất xin lỗi, lúc nãy tôi không chú ý lắm.” Garp gãi đầu, lúng túng cười to: “Hóa ra là các cậu thật à? May mà có các cậu, ngày nghỉ của tôi mới được kéo dài.”
“Hả?” Trương Đạt Dã không kịp phản ứng. Việc bọn họ giải quyết xong xuôi Sư Tử Vàng nhiều nhất cũng chỉ giúp ngày nghỉ của Garp không bị rút ngắn, nhưng kéo dài là cái quần què gì?
Luffy bé nhỏ trong lúc bận rộn vẫn há miệng la lên: “Là các người đã khiến ngày nghỉ của ông nội kéo dài! Hóa ra các người là người xấu.”
Ace che mặt, cậu đã thấy trước tương lai.
Quả nhiên, Garp đấm ngã Luffy: “Cháu không muốn ông nội nghỉ ngơi đến chơi với cháu thế cơ à? Luffy!”
Luffy bò dậy, không phục nói: “Vì mỗi lần nghỉ ngơi ông nội đều đến đánh cháu đấy chứ.”
Garp siết chặt nắm đấm: “Dù vậy thì ông vẫn muốn được cháu trai kính yêu.”
“Đau quá!”
Vài giây sau, Luffy bé nhỏ mang theo vết thương mới, nước mắt đầm đìa gặm thịt cá sấu. Đồ ăn ngon có thể giúp cậu nhóc tạm thời quên đi đau đớn.
Mà Ace cũng nằm ngang. Mặc dù cậu biết không thể nào ngăn cản chuyện này nhưng lần nào cậu cũng không nhịn được mà đứng chắn trước mặt Luffy, vì vậy mỗi lần Garp muốn dạy dỗ Luffy, người đầu tiên bị đánh gục luôn là cậu.
Dạy dỗ hai đứa trẻ xong xuôi, Garp mờ mịt nói: “À, vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Nói đến ngày nghỉ của ông được kéo dài vì chúng tôi.” Trương Đạt Dã gần như đã quen với tiết tấu giao lưu này. Là một người ông, nói hai câu là bắt đầu đánh cháu trai một trận cũng hợp lý mà, đúng không?
Garp nói: “Đúng vậy, ban đầu trung tâm gọi điện nhưng tôi không muốn nghe máy. Các cậu cũng thấy rồi đấy, lúc nghỉ ngơi tôi vẫn rất bận rộn, nhận điện thoại chắc chắn sẽ có chuyện phiền toái.”
Trương Đạt Dã nhìn thoáng qua Ace và Luffy. Đúng vậy, ngài quá bận rộn rồi, phải đánh những hai đứa cháu trai cơ mà.
“Sau đó cái tên Sengoku kia liên tục gọi cho tôi mười hai cuộc. Tôi cảm thấy chắc chắn là việc gì đó rất ghê gớm nên mới nghe máy.” Garp ghét bỏ ra mặt, khi nào về ông phải lục tìm và ăn hết bánh quy giòn trong phòng làm việc của hắn mới được.
Trình độ không đáng tin cậy của Garp trong mắt Trương Đạt Dã lại tăng thêm một bậc mới, ngài đếm đủ số lần Sengoku gọi điện tới mà dứt khoát không nghe máy hả? Đây cũng gọi là bận rộn nhiều việc trong kỳ nghỉ ư?
Garp nói tiếp: “Sau khi nối máy, quả nhiên có rắc rối lớn. Cái tên Shiki kia thế mà lại định tới biển Đông. Lúc ấy lão già này đã lập tức lái chiến hạm ra khơi để đề phòng bất trắc, nhưng không ngờ chỉ trong vòng một đêm mà hắn đã bị các cậu giải quyết. Các cậu đã giúp tôi một ơn lớn.”
Trương Đạt Dã thuận theo chủ đề này hỏi tiếp: “Vậy ngài nói ngày nghỉ kéo dài là sao?”
“Vì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi nên lão già này mới bảo Sengoku rằng mình muốn tiếp tục nghỉ ngơi, những chuyện còn lại cứ để tên nhóc Kuzan làm thay tôi là được. Kết quả Sengoku nói tiếp tục nghỉ ngơi cũng được, nhưng trong lúc đó tôi phải chú ý tới một đoàn du lịch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận