One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 580: Nơi đất khách gặp bạn cũ (2)

Chương 580: Nơi đất khách gặp bạn cũ (2)
Wendy phẩy phẩy tay trước mặt: “Lại còn có mùi rất ghê nữa.”
Perona bất mãn hỏi: “Tại sao phải dùng loại phương tiện này vậy? Vừa nãy tôi thấy thân xe và bốn bánh xe tách khỏi nhau rồi kìa, cảm giác thật nguy hiểm.”
Brook tò mò nói: “Yohohohoho, đây là phương tiện giống với tàu hỏa biển hả? Hình như tạp âm còn to hơn tàu hỏa biển.”
Artoria ngược lại chẳng cảm thấy gì, thậm chí còn muốn thử lái xe.
“Thì tại tôi cảm thấy cái xe này chơi vui mà, lần sau tôi sẽ đổi sang xe xịn hơn để chở mọi người.” Trương Đạt Dã vẫn còn một chiếc xe thể thao nữa, chính là xe của mèo đen Butch, đối thủ một mất một còn của Tom. Chiếc xe thể thao dài màu đỏ ấy có thể nghiền nát cái xe cũ kỹ này thành bánh kẹp, cậu dự định lần sau sẽ lấy nó ra đi dạo.
Cứ như vậy, Tom lái xe một tiếng đồng hồ đưa mọi người tới gần công trường.
Cảnh tượng ở nơi này hoàn toàn khác biệt so với chòi canh lúc nãy. Vô số các công nhân đang hô hào và kéo những tảng đá khổng lồ bằng dây thừng. Bọn họ đều mặc đồng phục tù nhân có đánh số hiệu tương ứng với mình.
Ngoại trừ giàn giáo được dựng ở gần đầu cầu đang được thi công, còn có một số cần trục tháp đang đứng yên.
Trương Đạt Dã dụi mắt mấy lần, xác nhận mình không nhìn nhầm, đó đích thị là cần trục tháp.
Thường thì cách một đoạn sẽ có nhân viên canh giữ cầm roi dài đứng bên cạnh thúc giục, động tác của ai hơi chậm lại là người đó sẽ lập tức bị đánh một roi.
Đám đồng bạn của Trương Đạt Dã thấy cảnh này thì thoáng không đành lòng, nhưng vì Trương Đạt Dã đã cố ý dặn dò trước nên họ mới nhịn lại, không lập tức ra tay.
Khi bọn họ tới gần công trường, âm thanh xịch xịch xịch của cái xe đã hấp dẫn sự chú ý của quản tù.
“Các người đang làm gì vậy?” Tên nhân viên trông coi chỉ quan tâm đến thân phận của đám Trương Đạt Dã, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước cái xe cũ kỹ kia.
Trương Đạt Dã trơn tru xuống xe, lấy ra đủ loại giấy tờ, nói rõ lai lịch của mình.
“Đoàn du lịch à?” Nhân viên trông coi tự xem giấy chứng minh, thái độ có vẻ khá hơn, buồn bực nói: “Cái nơi quái quỷ này thì có gì đáng xem đâu, chỉ là làm việc thôi mà. Ai chết thì gạch tên rồi ném xuống biển là xong… Muốn tôi cho các cậu mượn roi chơi một lúc không? Sẵn có mấy lão già không sống nổi mấy ngày nữa kia kìa.”
“Không cần đâu, chúng tôi chỉ xem thử chút thôi.” Trương Đạt Dã tìm bừa lý do: “Nghe nói đây là công trình lớn kéo dài 700 năm, hơn nữa còn có rất nhiều tên tội phạm cực kỳ hung ác đã bị các anh thuần phục nên bọn tôi hơi tò mò tí ấy mà.”
“Ha ha ha, đúng vậy đấy. Dù là tội phạm hung ác cỡ nào thì đến nơi này của chúng tôi cũng phải ngoan ngoãn thôi.” Tên trông coi xem chừng rất đắc ý về chuyện này: “Nhìn thấy gã kia không, số hiệu 9527, hắn là tội phạm giết người đến từ Đại Hải Trình đấy. Còn tên to con kia nữa, hắn vốn được treo thưởng 800 vạn cơ mà.”
“Oa!” Trương Đạt Dã xuýt xoa một tiếng.
Tên trông coi tưởng cậu bị dọa sợ, thật ra thì đúng là Trương Đạt Dã hơi giật mình thật. Cậu không ngờ phạm nhân ở Đại hải Trình lại được đưa tới nơi này, cũng không ngờ lại trùng hợp gặp được người quen.
Không sai, gã được treo thưởng 800 vạn kia chính là kẻ đã giúp Trương Đạt Dã và Tom kiếm được số tiền đầu tiên sau khi tới thế giới này để lập nghiệp, Đại Khảm Đao Sward.
Đây có tính là gặp bạn cũ nơi đất khách không nhỉ?
Hơn nửa năm không gặp, vị đại ca kia trông tiều tụy đi nhiều, trong lúc nhất thời Trương Đạt Dã có hơi cảm khái. Lúc ấy cậu chỉ có thể dựa vào Tom mới đánh thắng gã, hiện giờ Trương Đạt Dã có thể tự tin nói đánh 10 gã cũng được, mà đó còn là khiêm tốn rồi đấy.
Còn về cái người được treo thưởng 50 vạn kia cũng miễn cưỡng có thể tính là người quen. Trương Đạt Dã nhớ rõ tên của gã là Sheepshead. Đó là tên tội phạm được treo thưởng đầu tiên mà Sharkler nhận ra bằng chức năng rà quét sau khi thực hiện chức năng ngủ học tập lần đầu tiên.
Cậu đã quên mất số tiền thưởng của gã là bao nhiêu, dù sao thì gã cũng là một trong những người đã đóng góp vào kế hoạch tiết kiệm tiền của Trương Đạt Dã vào thời điểm đó.
Hai tên này xuất hiện ở đây, chẳng lẽ những nhóm hải tặc khác bị bọn họ bắt cũng sẽ xuất hiện tại nơi này?
Trương Đạt Dã tính toán một lượt, khi di chuyển từ Sabaody đến biển Đông, số hải tặc nổi tiếng cậu bắt được không nhiều nhưng những tội phạm được treo thưởng không có danh tiếng và hải tặc lâu la nhỏ lẻ thì phải đến ba bốn trăm tên. Có khi nào một phần mười số 3000 công nhân ở đây là gương mặt thân quen với cậu không nhỉ?
“Nơi này có năng lực giả ăn trái ác quỷ không?” Trương Đạt Dã tạm thời vẫn chưa nhìn thấy cái mũi đỏ quen thuộc nên thuận miệng hỏi thử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận