One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 890: Nguyên nhân cái chết: Mắt Diều Hâu này trông có vẻ không mạnh (2)

Chương 890: Nguyên nhân cái chết: Mắt Diều Hâu này trông có vẻ không mạnh (2)
"Được, vậy quyết định thế đi! Chắc chúng tôi sẽ chơi ở thành phố Thất Thủy mấy ngày, sau đó dừng lại tại quần đảo Sabaody thêm một thời gian nữa. Khoảng 1 - 2 tháng nữa sẽ đi trung tâm hải quân ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Trương Đạt Dã vui sướng vì thành công tìm được phiếu cơm ngắn hạn. Zephyr mừng rỡ vì kế hoạch chèo kéo người ta có tiến bộ. Ai nấy đều hài lòng.
...
Vài ngày sau đó, Artoria vẫn luôn so tài kiếm thuật với Mắt Diều Hâu.
Trong lúc này còn xảy ra một đoạn nhạc đệm nhỏ, một băng hải tặc nhỏ không biết tên canh chừng đằng xa vài ngày, cuối cùng quyết định xông lên, muốn đồng thời giết chết Mắt Diều Hâu và đoàn du lịch Hope.
Sau đó: Bọn họ chết.
Nguyên nhân cái chết: 'Mắt Diều Hâu và đoàn du lịch Hope đã đại chiến mấy ngày, bây giờ chính là lúc bọn họ suy yếu nhất!'
Mắt Diều Hâu và Artoria đương nhiên không chiến đấu liền tù tì, chưa bao giờ trễ nải thời gian ăn cơm, ngủ nghỉ mỗi ngày.
Thỉnh thoảng hai người này còn nhân lúc nghỉ ngơi tham khảo nguyên lý và cách tối ưu hóa vài chiêu kiếm thuật, chiến đấu vài ngày hai bên đều lúc hơn lúc kém, chỉ là từ đầu đến cuối không chính thức phân ra cao thấp.
Dựa theo lời giải thích của hai người bọn họ chính là trừ khi song phương quyết đấu sinh tử, đánh cược tính mạng, lĩnh ngộ và ra quyết định trong khoảnh khắc đứng giữa ranh giới sống chết, bằng không thì khó mà phân ra thắng thua trong kiếm thuật được.
Mắt Diều Hâu không quá coi trọng danh hiệu kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới, thậm chí một lòng ngóng trông có người có thể vượt qua hắn, để hắn xem thử trình độ kiếm thuật vượt qua hắn là thế nào.
Còn Artoria cũng chẳng hứng thú gì với danh hiệu kia, càng không vì một cái danh hiệu mà liều mạng với Mắt Diều Hâu làm gì. Với cô mà nói, Mắt Diều Hâu tính là đối thủ không tệ kiêm một người bạn.
Trương Đạt Dã nhận thấy lực phá hoại của hai vị này quá lớn nên bận tâm tới khả năng chống chịu của mấy hòn đảo nhỏ này, thế là dứt khoát đi một vòng mấy đảo nhỏ còn lại của Long Ring Long Land.
Trên căn bản chính là đánh 1 - 2 trận sẽ đổi chỗ một lần, vừa có thể khiến mọi người xem đủ phong cảnh các đảo, lại có thể để 9 hòn đảo đang không có dân du mục sinh sống chia đều áp lực cho nhau. Trương Đạt Dã cảm thấy mình đúng là đại thiện nhân.
Cuối cùng, mỗi đảo nhỏ đều thu hoạch một cái vịnh nước cạn, hình dáng lớn nhỏ không đồng nhất, tổng thể thì không ảnh hưởng tới hoàn cảnh trên đảo, chắc cũng không gây vấn đề gì lớn cho cuộc sống của dân du mục sau này.
Đáng giá nhắc tới là cuối cùng Trương Đạt Dã vẫn không nhịn được múa may vài chiêu với Mắt Diều Hâu, cuối cùng thu hoạch một miệng vết thương dài 3 - 4 mét, sâu tới tận xương.
Đối mặt vết thương đủ để trí mạng với người bình thường thế này, cảm giác của Trương Đạt Dã là: "Đau quá đi mất! Mở toàn bộ các loại thủ đoạn phòng ngự mà vẫn đau thế này luôn, đau đến mức sắp không đi đường được rồi đây này!"
"Chỉ sắp không đi đường được thôi à? Người bình thường bị thương như anh chắc không đứng nổi rồi đấy?" Carla làu bàu: "Rốt cuộc anh là quái vật gì thế hả? Mau nằm xuống để Wendy cầm máu cho anh đã!"
"Ừ, được." Trương Đạt Dã nằm xuống, vừa tiếp nhận chữa trị vừa trách móc Mắt Diều Hâu không thể xuống tay nhẹ một chút.
Kẻ hèn vết thương trí mạng mà thôi, sau khi được Wendy chữa trị, Trương Đạt Dã chỉ cần qua loa ngủ một giấc, hôm sau tỉnh dậy là có thể tung tăng nhảy nhót ngay, còn chẳng lưu lại vết sẹo nào.
Biểu hiện của Trương Đạt Dã cho Mắt Diều Hâu niềm vui bất ngờ. Phải biết lần trước ở quần đảo Sabaody gặp Trương Đạt Dã, hắn vẫn chỉ là kẻ yếu lắm lời mà thôi. Dùng cách nói của Mắt Diều Hâu thì chính là ‘hạng kiến hôi mà tôi không cần cố gắng nhớ kỹ’.
Nhưng là bây giờ nếu không dùng sức ép người thì Mắt Diều Hâu cần tương đối nghiêm túc mới tìm được sơ hở trong chiêu thức của Trương Đạt Dã. Tiến bộ nhường ấy đã kinh người lắm rồi.
Đã thế, lúc ra tay Mắt Diều Hâu quyết định để cái tên làm người chán ghét này nằm bẹp vài ngày cho đàng hoàng cơ, không ngờ thể chất của cậu chàng cũng khá là quái dị. Mắt Diều Hâu bắt đầu mong đợi Trương Đạt Dã trong tương lai.
Tom là đứa cuống nhất khi thấy chủ nhân chảy máu, không nói hai lời rút kiếm xông lên đại chiến 300 hiệp với Mắt Diều Hâu.
Nếu có người ngồi đếm thì sẽ phát hiện không nhiều không ít, vừa chuẩn 300 hiệp. Tuy trong lúc đánh tuy bước chân của Tom phập phù, ra chiêu cũng lộn xộn bừa bãi nhưng Mắt Diều Hâu cứ thế không cách nào bới ra sơ hở nổi.
Hơn nữa, vốn theo thực lực của Mắt Diều Hâu thì lẽ ra chiêu nào chiêu nấy phá ngọc hủy vàng, kiếm khí ngang dọc mới phải. Thế mà lần này đánh 300 chiêu mà còn chẳng sử dụng nổi một lần phi tường trảm kích, Hắc kiếm Yoru chém sắt như chém bùn mà không chém nổi kiếm kiểu Tây loại thường của Tom, mỗi lần ra chiêu đều cứ nghèn nghẹn khó chịu, cảm giác lòng có dư mà lực không đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận