One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 891: Nguyên nhân cái chết: Mắt Diều Hâu này trông có vẻ không mạnh (3)

Chương 891: Nguyên nhân cái chết: Mắt Diều Hâu này trông có vẻ không mạnh (3)
Mãi đến khi đánh xong 300 hiệp, Tom xác nhận chủ nhân không sao thì cuộc chiến mới có biến hóa. Mắt Diều Hâu chém ngang một kiếm bình thường đến tầm thường, Tom không nhận chiêu mà vứt kiếm xoay người bỏ chạy, lao về phía Trương Đạt Dã, nhào vào lòng cậu.
Mỗi tội nửa người trên và nửa người dưới của nó đều có ý tưởng riêng, nửa người trên ôm cổ Trương Đạt Dã dụi lấy dụi để, nửa người dưới chạy vòng quanh Trương Đạt Dã nhảy nện gót giày.
Carla nhìn hành vi huyền huyễn của Tom, chỉ có thể nói: "Cảm giác Tom càng ngày càng kỳ quái."
Wendy nhắc nhở: "Tom, vết thương của anh Đạt Dã vừa cầm máu, cẩn thận đừng chạm vào."
Tom gật đầu với cô bé, dụi tiếp.
Trương Đạt Dã cọ mặt Tom rồi chỉ nửa người dưới của nó: "Mày định cứ thế này mãi à?"
Tom nhìn xuống, vẻ mặt ngơ ngác. Hỏi chính thức như vậy làm nó cũng không biết nên làm gì.
Trương Đạt Dã lôi cuộn băng dính ra, lắc lắc trước mặt Tom: "Hay là dán vào phát đã?"
Tom gật đầu, buông hai tay đang ôm cổ Trương Đạt Dã ra, quay xuống nửa người dưới của mình. Bởi vì vô tình rơi ngược nên Tom dùng tay nắm nửa người dưới vặn mạnh, chỉnh lại cho khớp vị trí.
Trương Đạt Dã ở bên này giúp Tom quấn băng dính, Mắt Diều Hâu ở bên kia trầm tư. Tuy trước kia từng thái hạt lựu Tom một lần rồi, nhưng đến giờ hắn vẫn rất muốn hỏi con mèo này là chủng loại gì thế?
Thụy Manh Manh thấy cả sếp và Tom đều đi khiêu chiến thì dứt khoát cũng đi thử một chút, kết quả cũng cho Mắt Diều Hâu niềm vui bất ngờ. May mà lần này không như Tom, là kiểu bất ngờ tương đối bình thường.
Đầu tiên là kiếm của cô gái này, tuy là màu đen nhưng Mắt Diều Hâu có thể xác định đó không phải là Hắc kiếm, cũng không phải bất cứ danh kiếm nào hắn biết. Nhưng một thanh kiếm như vậy mà Mắt Diều Hâu không tài nào chém gãy nổi.
Hắn có thể chắc chắn Thụy Manh Manh không biết Haki nhưng lại giống với Artoria, dùng một loại lực lượng hắn chưa thấy bao giờ, đồng thời lực lượng này có sức phá hoại cực mạnh.
Cô gái Thụy Manh Manh này ngày thường trông yếu ớt nhu nhược là thế, vậy mà đánh nhau chỉ cần rơi vào thế yếu sẽ trở nên vô cùng tàn bạo, kiếm to cứ nhằm thẳng cổ họng, trái tim của người ta mà thọc. Ngoài ra, Mắt Diều Hâu luôn cảm thấy cô gái này muốn dùng khả năng linh hoạt, nhạy bén của bản thân để di chuyển ra sau lưng hắn.
Dựa theo tư thế nâng tay và quy luật ra chiêu mà phán đoán, vị trí Thụy Manh Manh muốn tấn công rất có thể là thận của hắn.
Rõ ràng phong cách kiếm thuật na ná Artoria mà sao lại theo con đường ám sát của sát thủ hả? Mắt Diều Hâu rất khó hiểu.
Bởi vì Thụy Manh manh có lực lượng ưu tú và linh hoạt, nhạy bén, thành ra Mắt Diều Hâu tốn thời gian để đối phó với cô hơn hẳn lúc đối phó Trương Đạt Dã.
Khoảnh khắc đánh trúng Thụy Manh Manh, có lẽ Mắt Diều Hâu cân nhắc đến lời nhiếc móc của Trương Đạt Dã, cũng có thể là nể tình nữ sĩ nên hạ thủ hơi nhẹ tay.
"Á, tôi thua rồi." Thụy Manh Manh vừa cảm thấy đau đớn đã dứt khoát nhận thua, cô nhìn miệng vết thương, mặt mếu máo như muốn khóc tới nơi.
"Chị Manh Manh ơi!" Wendy vội vàng chạy tới hỗ trợ chữa trị.
"Hả?" Thụy Manh Manh nói: "Chị không sao, vết thương nông lắm, sắp ngừng chảy máu rồi. Em đi xem sếp ý."
"Nhưng trông mặt chị khó chịu lắm."
"Thì tại hỏng quần áo mà, đắt lắm đấy!" Thụy Manh Manh đau lòng nói.
Mắt Diều Hâu: “?”
Lại là một thành phần có lực phòng ngự vượt xa người thường à? Hắn nhìn thoáng qua thanh kiếm nhà mình. Nguyên nhân đâu thể là vì mình nên mài cái kiếm này một chút đúng không?
...
Mắt Diều Hâu rời đi bằng thuyền nhỏ của mình, hắn phải đi Tân Thế Giới hỏi thăm sức khỏe bạn cũ, đồng thời cũng phải đi khiêu chiến càng nhiều kẻ mạnh. Sự tồn tại của đoàn du lịch Hope cho hắn cảm giác lâu ngày chưa gặp, chính là cảm giác cấp bách rằng mình sẽ bị đánh bại bất cứ lúc nào. Có lẽ những ngày sau này sẽ hết nhàm chán rồi đây!
Có một điểm Trương Đạt Dã có thể làm chứng, Mắt Diều Hâu tuyệt đối không dùng Hắc kiếm của hắn để chèo thuyền mà dùng buồm đi như bình thường mà thôi.
Còn về việc hắn làm thế nào ở Vành Đai Tĩnh Lặng thì Trương Đạt Dã xin phép không bình luận.

Trong văn phòng của Sengoku, trừ Zephyr, Sengoku, và con dê nhỏ của Sengoku ra thì còn có trung tướng Tokikake mà Trương Đạt Dã từng có duyên gặp mặt một lần.
Tokikake ngồi trong văn phòng của Sengoku cũng rất chi là tùy ý, miệng ngậm điếu thuốc cười ha hả nghe Sengoku, Zephyr và Trương Đạt Dã nói chuyện điện thoại.
Bởi vì Zephyr nhắc tới chuyện trại huấn luyện, Sengoku vừa cúp điện thoại đã hỏi luôn: “Chuyện của trại huấn luyện thế nào rồi?”
Zephyr cười: “Mọi chuyện đều thuận lợi, kỳ này có hai học viên mới cũng khá lắm.”
“Thế à? Vậy tôi phải mong chờ rồi.”
Zephyr gật đầu: “Tuy không mạnh được bằng đám người Sakazuki, nhưng nếu thuận lợi cũng sẽ không thua kém gì Hina và Smoker đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận