One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 511: Là thù lao, không phải báo thù (3)

Chương 511: Là thù lao, không phải báo thù (3)
Trương Đạt Dã cũng câm nín. Giờ cậu đã biết Luffy thừa hưởng đầu óc từ ai rồi, tên Dragon kia chắc chắn là đột biến gen, khó lắm mới kiếm được bộ não hữu dụng trong gia đình ba thế hệ này.
Ace vô thức cảm thấy là lạ chỗ nào nhưng không nói rõ ra được, dù sao cậu nhóc cũng không nhìn rõ Trương Đạt Dã ra chiêu kiểu gì.
“Tôi phải dùng toàn lực.” Ace lại rút ống nước ra, cậu đã nhận ra mình không có khả năng chiến thắng một đối thủ như vậy, nhưng nếu đã giao chiến thì cậu tuyệt đối sẽ không chạy trốn, cũng không từ bỏ.
Trương Đạt Dã tay không đỡ mấy chiêu của Ace, cảm thấy Ace tấn công không có bài bản gì, có lẽ chỉ toàn kỹ xảo học được khi vật lộn với các loài thú dữ trong rừng rậm và đánh lộn với đám lưu manh ở thị trấn Biên Giới và núi rác trạm Xám.
Trương Đạt Dã đánh với Ace cũng không cần tính toán chiêu thức gì hết, chỉ dùng tốc độ, sức mạnh và tốc độ phản ứng là có thể đánh Ace đầu tắt mặt tối, đơn giản chính là ỷ lớn ăn hiếp nhỏ.
Chưa kể thỉnh thoảng Trương Đạt Dã lại luyện tập Soru một chút, làm cho Ace hoa mắt. Đừng nói đến dự đoán vị trí gì sất, chính Trương Đạt Dã còn chẳng biết mình có đến được nơi đã định hay không, Ace đoán thế quái nào được?
Mười phút trôi qua, Ace chẳng biết mình đã chịu bao nhiêu đấm đá, cũng chẳng buồn quan tâm. Dù sao thì Trương Đạt Dã đánh không đau bằng Garp, ngã xuống thì tiếp tục đứng lên thôi.
Mặc dù cho tới tận bây giờ Ace vẫn chưa nhìn thấy hy vọng chiến thắng ở đâu, có điều chí ít cậu cũng phải đánh trúng đối phương một lần chứ?
“Xem chiêu đây!” Ace lại nhào tới.
Trương Đạt Dã nghiêng người tránh thoát ống nước trong tay Ace rồi đấm một cái vào bụng đối phương khiến cậu văng ra ngoài, sau đó chợt phát hiện Ace chịu đòn thành thạo quá đỗi.
Đó chính là khi đối mặt với đòn tấn công không tránh được thì phản xạ điều chỉnh cơ bắp hoặc tư thế tiếp đất cho tốt, tìm mọi cách giảm thiểu mức độ tổn thương xuống thấp nhất.
Hai mắt Trương Đạt Dã sáng rực lên, cậu cảm thấy mình có thể ra tay nặng hơn để học trộm chút kỹ xảo ấy của Ace, dù sao cũng có Wendy ở đây, không sợ đánh hỏng người.
Garp đang đứng ngoài quan sát đột nhiên cảm thấy hơi ngứa tay. Tuy ông muốn Ace và Luffy chịu dạy dỗ nhưng khi thấy người khác đánh cháu mình đúng là vẫn rất khó chịu. Đợi lát nữa ông có nên chỉ điểm cho thằng nhóc này về Lục Thức và Haki không nhỉ?
Trước đó ông thật sự hơi lung lay vì lời bịa đặt của Trương Đạt Dã, tuy nhiên Garp không phải người ngu, thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, sao ông lại không nhận ra Trương Đạt Dã đang luyện tập Lục Thức chứ?
Ừ, cứ quyết định như vậy đi, coi như đó là thù lao vì thằng nhóc này đã giúp ông dạy dỗ cháu trai vậy!
Chỉ là trả thù lao thay cháu trai chứ không phải muốn báo thù cho cháu trai đâu.
Artoria cảm thấy hơi chán, cô cầm lấy một cành cây trong bó củi dự bị, do dự không biết có nên chọc cho Tom tỉnh lại để nó giúp mình nướng cá ăn hay không.
Ừm, hay là cô cứ bắt cá trước đã nhỉ? Artoria cầm cành cây chạy tới bên bờ sông, định dùng nó để xiên cá chơi.
Thật ra Trương Đạt Dã không muốn đánh nhau nữa, Ace chỉ có mỗi mấy chiêu dùng đi dùng lại, đơn giản là hét to rồi xông lên, cậu bắt nạt trẻ em một thời gian dài cũng thấy chán.
Quan trọng nhất là Trương Đạt Dã cảm thấy ánh mắt Garp nhìn mình có gì đó là lạ. Mặc dù Garp thầm chấp nhận để bọn họ dạy dỗ Ace, nhưng ông già này sớm nắng chiều mưa lắm, nếu chọc ông ấy nổi cáu thật thì ở đây không có Sengoku đè người lại được đâu.
Vậy nên cần kết thúc thôi, Trương Đạt Dã rút một thanh kiếm ra, nghênh tiếp ống nước trong tay Ace.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Ace, thanh kiếm dài keng một tiếng chặt đứt ống nước rồi dừng lại sát cổ họng cậu.
“Ừng ực!” Ace nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Mạnh thật.”
Cậu còn chưa hiểu có thể chặt đứt sắt thép là khái niệm gì. Trước đây khi đánh nhau với vài tên ác ôn, cậu cũng từng đánh bại người dùng kiếm rồi, có điều người xuất kiếm vừa nhanh vừa đáng sợ đến vậy thì lần đầu cậu mới được chứng kiến.
“Với thực lực của cậu, muốn ra khơi thì phải luyện thêm trăm năm nữa mới đủ.” Trương Đạt Dã ngầu lòi phát biểu, sau đó hài lòng thu kiếm lại. Cuối cùng cậu cũng chém gió trơn tru được một lần, đúng là hiếm có quá đi mất.
Ace cúi thấp đầu không nói lời nào. Cậu biết thực lực của mình chẳng ra sao. Nửa năm trước, cậu muốn đánh bại Bluejam còn phải liên thủ với Curly Dadan mà vẫn bị thương khắp người.
Nhưng cậu cũng không nhụt chí. Bây giờ cậu mới 10 tuổi, chờ đến năm 17 tuổi ra khơi thì chắc chắn có thể đạt tới trình độ của người trước mắt.
“Wendy, cho cậu ấy một phép trị liệu đi.” Trương Đạt Dã cho rằng Ace bị đả kích, chuẩn bị nhân cơ hội này thử chiêu võ mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận