One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 665: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (3)

Chương 665: Giết địch một nghìn, tự tổn hại một nghìn (3)
Lúc ăn cơm, Brook hơi trầm mặc, thậm chí còn chẳng có sức lực nói mấy câu chọc cười nhạt nhẽo về bộ xương khô của mình.
Trương Đạt Dã suy nghĩ một thoáng rồi hỏi: “Sao vậy? Có phải không ai bằng lòng cho chú xem quần lót nên đau khổ buồn lòng không?”
“Không phải đâu cậu Đạt Dã.” Brook nghiêm túc hỏi: “Tôi nhớ, theo đường thuyền chúng ta đang đi thì trạm tiếp theo là thị trấn Logue, sau đó là đến núi Đảo Nghịch đúng không?”
“Đúng vậy.” Trương Đạt Dã gật đầu. Có lẽ cậu đã biết tại sao chú ấy lại có biểu cảm này.
“Điều đấy có nghĩa là tôi sẽ sớm được nhìn thấy Laboon.” Brook hơi ngẩng đầu, nhìn trần nhà bằng hốc mắt rỗng tuếch, tưởng tượng tới dáng vẻ của Laboon lúc này: “Chắc Laboon đã lớn lên nhiều rồi nhỉ? Nếu…”
Giọng Brook hơi run run: “Nếu nó không nhận ra tôi…”
Những người khác cũng đều quan tâm nhìn hắn, trùng phùng sau 40 năm xa cách, đôi bên đã thay đổi rất nhiều. Nếu như bị đối phương xem như người xa lạ nhất định sẽ rất đau khổ.
“Chẳng phải chú đã giữ gìn cẩn thận kiểu tóc xoăn nổ tung của mình rồi đấy à? Dù gương mặt thay đổi nhưng giọng nói không đổi mà. Chưa kể vỏ ốc ghi âm được chú giữ gìn đến tận bây giờ. Cùng lắm thì biểu diễn cho nó nghe một bài nhạc là được.” Trương Đạt Dã an ủi Brook, cảm thấy vẫn không đủ nên còn lôi câu nói thuyết phục nhất trong truyện tranh Nhật Bản ra:
“Chú phải có niềm tin vào mối ràng buộc giữa mình và Laboon, mặc kệ qua 40 năm hay là 50 năm, không cần biết hai bên đã thay đổi nhiều như thế nào đi chăng nữa, không ai có thể chặt đứt mối liên hệ giữa cả hai.”
Trương Đạt Dã nói xong câu đấy thì cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện gần như tất cả mọi người đều nhìn mình với vẻ mặt cảm động. Cô bé Wendy cảm xúc phong phú còn đang ôm ngực bằng cả hai tay, nước mắt rưng rưng.
Ơ thì... lực sát thương mạnh đến thế cơ á?
“Yohohoho… cậu Đạt Dã nói đúng lắm, Laboon chắc chắn có thể nhận ra tôi!” Brook lấy lại tinh thần, sau khi ăn một ít thức ăn thì lại áy náy nói: “Mọi người, thật thất lễ.”
Đám người nghi hoặc nhìn chú ấy, chỉ thấy Brook ợ hơi rồi hơi nâng cái mông lên… Sau tiếng ‘bủm~’ chính là một mùi hương khó có thể hình dung lan tỏa.
Mọi người bịt mũi lườm hắn đầy ghét bỏ. Diệp Ngôn ngồi ngay bên cạnh đã tái hết cả mặt rồi, vung tay đấm thẳng vào sọ Brook, tức giận nói: “Chú vẫn thích ăn đòn chứ gì!”
...
Lối vào Đại Hải Trình, mỏm Sinh Đôi.
Một con cá voi to như quả núi phát ra tiếng kêu: “Uu uuu~~~”
Một ông già nằm trên ghế gấp bên bờ lắc tờ báo trong tay, liếc nhìn cá voi một chút rồi cười nói: “Hôm nay trông Laboon vui nhỉ.”
Đôi mắt to tròn của cá voi chuyển động, dùng tiếng kêu vui vẻ giống vừa rồi đáp lại ông già: “Uu uuu~~~”
Bởi vì đi đứng không tiện, Trương Đạt Dã tạm thời hủy bỏ việc luyện tập buổi tối, nhàm chán ngồi phân loại ảnh Cờ yêu chụp.
Thân là Cờ yêu của Diệp Ngôn, đương nhiên sẽ hiểu sơ về phương diện mua sắm, phối đồ, trình diễn và chụp ảnh. Sau khi bất ngờ phát hiện tài năng trời sinh của mấy con hàng này, Trương Đạt Dã đã mua thêm vài máy ảnh và Den Den Mushi chụp ảnh, giao cho chúng phụ trách ghi lại những khoảnh khắc thú vị trong chuyến du lịch.
Đương nhiên, đa số thời gian chúng vẫn vây quanh Diệp Ngôn, giúp chủ nhân chụp lại rất nhiều hành vi nghệ thuật thú vị của cậu ta.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi Diệp Ngôn biểu diễn trong bữa tiệc, Cờ yêu cũng rất tận tâm chụp lại, một tấm trong đó tình cờ chụp được ông già râu trắng cường tráng, tay trái cầm ba xiên thịt, tay phải nắm một chai rượu.
“Ông già này lẻn về khi nào vậy nhỉ?” Trương Đạt Dã buồn bực, rõ ràng cậu đã thấy Rayleigh và Hatchan chèo thuyền rời đi cơ mà.
Tom lắc đầu tỏ ý không biết, có lẽ lúc ấy nó đang gặm giò.
“Tổn thất quá! Lão già đấy chẳng những không bồi thường mà còn trộm đồ ăn của chúng ta.” Trương Đạt Dã đau lòng ôm đầu, từ khi cậu mở quán rượu đến nay chưa từng bị người khác chiếm tiện nghi lớn như vậy... Hồi Mắt Diều Hâu uống một ly rượu miễn phí, lúc đi còn biết tặng Tom một cái mũ đấy. Rayleigh này không biết điều chút nào.
Trương Đạt Dã hạ quyết tâm, sau này nếu Rayleigh không quay lại đưa tiền, cậu sẽ dẫn Artoria đến quán rượu chém đẹp của Shakky ăn chùa.
...
“Rayleigh, chúng ta đi đâu vậy?” Vết thương trên người Bạch tuộc Hatchan đã được Rayleigh làm sạch và băng bó lại. Sau khi ăn vài thứ, Hatchan đã khôi phục chút thể lực, lúc này hai người họ đang chèo chiếc thuyền nhỏ trên mặt biển.
Rayleigh nhấp một ngụm rượu: "Đi mỏm Sinh Đôi thăm một người bạn già.”
“Người bạn già? Cũng là hải tặc ạ?”
“Miễn cưỡng tính là hải tặc. Nghiêm túc mà nói, hắn là người thủ tháp kiêm bác sĩ, từng đi thuyền cùng bọn tôi một thời gian.” Rayleigh lộ ra vẻ mặt hồi ức: “Tính ra thì cũng đã nhiều năm rồi chưa gặp lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận