One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 674: Fan của mình nhìn thế nào cũng thuận mắt ghê ấy (3)

Chương 674: Fan của mình nhìn thế nào cũng thuận mắt ghê ấy (3)
Nhìn bộ dáng hai đồng chí ham ăn nhà mình, Trương Đạt Dã ấp ủ nửa ngày không rặn ra được từ nào để hình dung. Thôi, lần này đến thắng cảnh một chuyến không rồi. May mà ở đây chẳng có thầy cô nào bảo cậu viết văn cảm nghĩ sau khi thăm quan.
"Được rồi, vẫn nên đi thôi. Từng xử tử ai thì cũng chỉ là một đài tử hình cũ nát ấy mà. Chụp đại tấm hình coi như xong vậy." Trương Đạt Dã từ bỏ. Cậu thật sự không cảm thụ được tâm trạng của các nhân vật máu mặt khi đó. Với cậu mà nói, nơi này cũng chỉ tính là một thắng cảnh nổi danh thôi.
"Không hổ là ngài Đạt Dã của đoàn du lịch Hope!"
"Không thèm đoái hoài gì vua hải tặc luôn cơ mà!"
Hai thiếu niên khoác đao trên lưng nhảy ra, nhìn Trương Đạt Dã đầy sùng bái.
Trương Đạt Dã nhìn hai người thiếu niên, cảm giác hai đồng chí này quen quen: "Các cậu là?"
Hai người bày ra tư thế tự nhận là ngầu lòi, giới thiệu:
"Tôi là Johnny!"
"Tôi là Yosaku!"
"Chúng tôi liều mạng rèn luyện hơn hai năm, là nhóm thợ săn tiền thưởng sắp xuất đạo!" *2
“Veo~” Gió cuốn vài miếng lá cây bay qua, khiến bóng hai thiếu niên trẻ trâu trông rất xào xạc.
"Rôm rốp, rôm rốp..." Tiếng Artoria ăn ngô nổ phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
Trương Đạt Dã rất chi là kính nể, hai vị này chẳng phải chính là Đao Thần, Kiếm Thánh danh trấn biển Đông, khiến Mắt Diều Hâu không dám đối đầu trực diện đấy ư? Giờ trông hai người có vẻ mới 15, 16 tuổi gì đấy.
Nhưng nói thật, với thân thủ hai vị này thì cậu cảm thấy vẫn cứ đánh cá thì hợp hơn.
"Sao hai người lại muốn làm thợ săn tiền thưởng?" Để tránh cho hai thanh niên có chí hướng này bị hải tặc đánh chết vì không biết trời cao đất rộng, Trương Đạt Dã cảm thấy mình nên nghĩ cách khuyên giải một phen.
Yosaku nhanh mồm nhanh miệng: "Bởi vì làm thợ săn tiền thưởng rất oai phong, lại còn kiếm tiền nhanh nữa! Ngài chỉ dùng thời gian mấy tháng đã nổi danh biển Đông chính là tấm gương sáng nhất!"
Ờ thì... Trương Đạt Dã cứng họng, hoá ra là tại tôi à? Nhưng nghĩ kỹ thì đội ngũ 10 người cỏn con nhà mình đúng là đi ngang biển Đông thật, danh tiếng cũng lớn thật luôn. Sức mạnh của tấm gương rất lớn, sau này cũng không biết sẽ có bao nhiêu thiếu niên nông nổi nghe mấy sự tích này xong thì nóng đầu gia nhập cái ngành này, rồi cũng không biết là tốt hay xấu luôn. Trương Đạt Dã hơi khổ não.
Johnny biết quan sát hơn Yosaku, thấy Trương Đạt Dã mặt cau mày có thì vội vàng vỗ gáy Yosaku đánh ‘bép’: "Đừng nói linh tinh! Ước nguyện ban đầu chúng ta muốn trở thành thợ săn tiền thưởng cũng không phải vì vậy!"
"Ừ, đúng rồi." Yosaku nhớ lại ý nguyện ban đầu: "Thật xin lỗi, tôi nói lỡ lời. Thật ra là vì quê hương của chúng tôi thường xuyên bị một nhóm sơn tặc tập kích, nhưng sau đó có một thợ săn tiền thưởng rất mạnh đến tiêu diệt sơn tặc. Chẳng những bảo vệ thôn làng, còn kiếm được mức thưởng rất khá. Vậy nên chúng tôi mới quyết định cũng phải trở thành người như vậy, bắt tội phạm truy nã, bảo vệ người bình thường!"
"Đúng vậy!" Johnny bổ sung: "Nhất là sau khi nghe nói sự tích của đoàn du lịch Hope, chúng tôi càng được cổ vũ hơn. 10 người đối chiến 2000 người mà chẳng những có thể trở lui toàn thân, còn có thể lấy đầu Don Krieg nữa chứ. Đấy chẳng phải mục tiêu chúng tôi nỗ lực thì là gì! Đoàn du lịch Hope là thần tượng của chúng tôi cả đời!”
Trương Đạt Dã sửng sốt hai giây, cho ra kết luận: Ý là tôi có người hâm mộ ấy hả? Hơn nữa còn có vẻ là fan não tàn nữa chứ?
Kinh chưa kinh chưa? Nhìn kỹ lại thì người hâm mộ nhà mình đúng là mi thanh mục tú, nhìn sao cũng thuận mắt nha…
Trương Đạt Dã hơi vênh váo một chút rồi nói vào chủ đề chính: “Mặc dù hai cậu nói thế khiến tôi rất vui nhưng thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, với thực lực của hai cậu bây giờ mà đi làm thợ săn tiền thưởng thì quá nguy hiểm. Lúc nào cũng có thể bị hải tặc giết luôn.”
“Sao… Sao lại như vậy…” Johnny và Yosaku có cảm giác ảo tưởng tan vỡ, không ngờ vất vả lắm mới có cơ hội gặp được thần tượng, dũng cảm tiến lên đáp lời và nói ra giấc mơ của mình, kết quả chẳng những không được khích lệ mà còn bị dội một chậu nước lạnh.
Ban đầu hai thiếu niên tỏ ra thất lạc, sau đó lại cảm thấy không phục.
Trương Đạt Dã nhìn vẻ mặt của hai người, tiếp tục nói: “Nếu đã biết vậy mà hai người vẫn muốn làm thợ săn tiền thưởng thì tôi sẽ mách nước cho hai người nhé.”
“Là gì vậy?” Johnny và Yosaku chờ mong nhìn cậu, chẳng lẽ ngài Đạt Dã muốn tiết lộ cho họ bí mật thành danh nhanh chóng ư?
Trương Đạt Dã cười thần bí, ôm bả vai cả hai rồi nói: “Học tập kiếm thuật ở đâu tốt nhất? Võ đường Isshin, làng Shimotsuki của biển Đông nha! Nếu năm nay ăn tết chưa học được kiếm thuật, muốn học kiếm thuật hãy tới làng Shimotsuki! Chúng tôi không dạy kiếm thuật, chúng tôi chỉ là người giới thiệu cho võ đường Isshin…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận