One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 878: Đầu hạt dẻ (2)

Chương 878: Đầu hạt dẻ (2)
Tom không mở mắt, nhai răng rắc cái đùi gà tính cả xương, sau đó nuốt chửng, thỏa mãn liếm miệng, đến cả bong bóng nước mũi còn chẳng vỡ.
Vergo còn có sức lực, có vẻ như lại muốn thử tài nghệ của những người khác nữa. Hắn ta hỏi: "Cậu Thành Long và cậu Sharkler có hứng thú tới trao đổi một phen không?"
Thành Long cuống cuồng từ chối: "Hả? Tôi không đánh đâu. Tôi không phải đối thủ của ngài."
Sharkler thì không từ chối luôn: "Nếu được thì tôi muốn chờ ngày mai so đấu với ngài."
"Cũng tốt." Vergo gật đầu, xem ra đối phương không muốn thừa dịp người gặp nguy, thắng cũng không vinh quang. Xem ra hắn tự tin về bản thân ghê nhỉ. "Tiếc thật đấy, từ mai tôi phải bận rộn rồi."
Trương Đạt Dã nói: "Thật ra thì toàn đoàn chỉ có mình tôi hiểu Haki vũ trang mà thôi, không có gì đáng tiếc nuối."
"Vậy à?" Vergo kinh ngạc, đoàn đội có chiến tích hiển hách đến vậy mà chỉ có một người biết Haki thôi á? Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân bọn họ một mực xin trung tâm hải quân để lấy còng tay Hải Lâu Thạch à?
Mọi người gật đầu, có lính hải quân từng gặp đoàn người Trương Đạt Dã ở núi Whisky đứng ra làm chứng: "Đúng là thế thật. Chẳng qua mỗi người trong đoàn Hope đều có năng lực rất đáng gờm."
Chuyện này thì Vergo biết, đoàn du lịch Hope phần lớn là năng lực giả tương đối khó giải quyết, nhưng chỉ cần biết tình báo về năng lực là không còn gì đáng sợ nữa. Hơn nữa, nếu bàn về năng lực giả thì gia tộc Donquixote bọn họ không kém đâu.
Người duy nhất hiểu Haki còn xa không phải đối thủ của Joker, trông có vẻ không có uy hiếp gì lớn cho gia tộc đâu nhỉ?
Không, coi thường kẻ địch là hành vi ngu xuẩn vô cùng. Vẫn nên báo lại đúng sự thật thì hơn, phương pháp ứng đối cụ thể cứ để Joker quyết định.
Vergo tạm biệt đoàn người Trương Đạt Dã rồi dẫn đám binh lính hải quân hưng phấn quay về chỗ ở tạm.
Lúc này, Artoria, Thụy Manh Manh và Diệp Ngôn cũng đã rời tiệc tối, chỉ để lại vài đầu bếp mềm nhũn chân và Hina đang đau đầu.
"Ối chà, sếp Dã bị người đánh thảm ghê nhỉ?" Diệp Ngôn đã rầu rĩ vài ngày vì hình thái Chúa tể, hiếm thấy được Trương Đạt Dã nhếch nhác chật vật thì phản xạ tự nhiên muốn tìm chút niềm vui.
"Tàm tạm. Tôi vừa học được một cái kỹ năng mới, quả đấm của tôi cứng hơn hẳn đấy. Muốn thử một tí không? À đúng rồi. Cậu cứ thoải mái dùng hình thái Chúa tể xem tôi có thể đánh được cậu không." Trương Đạt Dã bày tỏ mình không muốn bị thua lỗ, lập tức châm chọc ngược lại Diệp Ngôn.
Nếu ông đây có thể tùy tiện nắm giữ hình thái Chúa tể thì gọt anh luôn rồi nhá. Diệp Ngôn nhìn Trương Đạt Dã bằng đôi mắt cá chết của mình, mấy giây sau mới hô: "Tùy Phong Nhĩ ra trận!"
Tùy Phong Nhĩ chui ra khỏi Cờ quái vật vàng, không đợi Trương Đạt Dã hỏi cái gì đã cầm máy ảnh ra chĩa về phía Trương Đạt Dã chụp lấy chụp để, chụp xong đã chui tọt vào Cờ quái vật vàng luôn, nhìn là biết hàng này chuyên gia tái phạm.
Trương Đạt Dã không theo kịp suy nghĩ của Diệp Ngôn, sờ sờ mặt mình một chút mới nhớ ra, đây là muốn để lại lịch sử đen tối à!
Diệp Ngôn thu hồi Cờ quái vật vàng, nhấc chân bỏ chạy, thậm chí dùng tới Soru.
"Đứng lại!" Trương Đạt Dã đuổi theo, sau lưng như cuốn lên một lớp bụi đất.
"Khụ khụ..." Vivi bịt miệng, ấp úng nói: "Anh Đạt Dã cũng ăn trái ác quỷ Cát ạ?"
Thụy Manh Manh nhìn Tom: "Không, chắc chắn không phải do vậy đâu."
Cuối cùng Trương Đạt Dã cũng không làm gì Diệp Ngôn cả. Lịch sử đen tối thôi mà, cùng lắm thì gom phần của Diệp Ngôn luôn là được, tổn thương lẫn nhau thôi mà.
Vừa nghĩ như vậy, Trương Đạt Dã lại bỗng cảm thấy với giới hạn liêm sỉ của Diệp Ngôn thì mình khó mà thắng được. Đệch! Từ bao giờ mà da mặt không đủ dày cũng thành nhược điểm thế hả!
Sáng sớm hôm sau, Vergo chuẩn bị dẫn người ra ngoài mua sắm, trên gò má của hắn dán một miếng băng cá nhân cỡ lớn. Mà cách một lớp băng cá nhân cũng không ảnh hưởng tới miếng trứng ốp la dính ở mặt hắn ta.
Trương Đạt Dã đã khôi phục như lúc ban đầu, thấy Vergo như vậy thì 'thành khẩn' xin lỗi: "Xin lỗi chuẩn tướng Vergo, hôm qua tôi không kịp thu tay."
"Không sao, hôm qua tôi cũng... Hả?" Vergo kinh ngạc: "Cậu đã khỏi rồi à?"
"Đúng vậy, khả năng khôi phục của tôi cũng tàm tạm."
Vergo nhìn Wendy như có điều suy nghĩ rồi gật đầu, xem ra có một đồng bạn sở hữu năng lực chữa thương rất quan trọng.
"Xin lỗi, hôm nay tôi cần bắt đầu xử lý công việc liên quan tới căn cứ, sợ rằng không có thời gian so tài với các vị."
Trương Đạt Dã nói: "Không sao. Thật ra chúng tôi tới để tạm biệt."
"Đi sớm như vậy à?" Vergo nói: "Tôi còn chưa kịp chiêu đãi các vị đàng hoàng."
Mặt của đầu bếp theo hắn ra ngoài sắp xanh lét tới nơi rồi. Chuẩn tướng đại nhân, ngài còn muốn chiêu đãi đến mức nào nữa? Lần sau nướng luôn mấy đầu bếp tụi tôi đi cho rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận