One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 883: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (1)

Chương 883: Mắt Diều Hâu: Chắc mình uống phải rượu giả (1)
Đại ca, thiết lập nhân cách của anh sập rồi đấy! Trương Đạt Dã rất muốn nói như vậy nhưng suy nghĩ cẩn thận thì nhớ tới: Mắt Diều Hâu trong nguyên tác là kiểu người có thể nghiêm trang tranh luận với Perona xem ai nấu cơm số lần nhiều hơn cơ mà, hành động như bây giờ cũng không có gì lạ.
Chẳng qua người bình thường không thấy được mặt này của hắn thôi.
"Phải gió, anh ta ngầu thật mới chết!" Diệp Ngôn lấy cùi chỏ chọc Trương Đạt Dã, cười đùa cợt nhả: "Có phải sếp Dã muốn nói như vậy không?"
"..." Trương Đạt Dã không nói lời nào, cậu cảm thấy Diệp Ngôn không đánh được rắm thơm.
"Rõ ràng là tới ăn chùa uống chùa, thái độ lại phách lối như thế, còn cướp sự chú ý của các em gái nhà mình. Cái này mà còn nhịn được à? Không nhịn được mà Sếp Dã ơi!" Diệp Ngôn quạt gió thổi lửa, giật giây nói: "Gọt ổng đi. Thằng em dẫn đội cổ động để cổ vũ anh!"
Tôi thấy cậu muốn anh ta gọt tôi thì có! ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiếc là Trương Đạt Dã không phải đám hải tặc nhỏ không có đầu óc kia, không bị Diệp Ngôn kích đểu: "Nếu cậu cũng không nhịn được thì tôi cho cậu một cơ hội, cậu đánh trận đầu đi?"
"Dạ? Sao cơ ạ? Chú Long gọi cháu à?" Diệp Ngôn quay đầu lại, trong nháy mắt biến mất trước mặt Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã nhìn Hắc kiếm của Mắt Diều Hâu nghĩ vẩn vơ, mỗi lần cậu bị người ta đánh một trận là sẽ học được vài thứ. Giờ Mắt Diều Hâu ngay tại trước mặt, có nên tìm người này đánh một trận không nhỉ?
Chờ ánh mắt của Mắt Diều Hâu lia qua, Trương Đạt Dã lắc đầu. Thôi khỏi đi, tìm người này kết quả chính là bị một kiếm chém xong việc.
Đây không phải người giỏi dạy dỗ người ta, đến lúc ấy chẳng học được miếng kiếm thuật nào mà chột luôn một mắt thì vui lắm. Học với Artoria rất tốt.
"Hai người còn chưa nói là ai thắng đấy?" Trương Đạt Dã truy hỏi, vừa rồi Artoria bận rộn ăn cơm, Mắt Diều Hâu vội về lấy rượu, mọi người hơi không chú ý là hai người này đã chạy tới ăn cơm rồi, còn không hiểu kết thúc thế nào đâu.
Mắt Diều Hâu nói: "Không phân thắng bại."
Artoria gật đầu: "Bởi vì sắp bỏ qua thời gian ăn trưa nên chúng tôi quyết định ăn trước đã."
Mắt Diều Hâu không lên tiếng, người tự tiện quyết định dừng lại là cô thôi chứ?
Khi mùi thơm bay tới, Artoria lập tức dao động. Nếu lần này là chiến đấu đánh cược tính mạng thì thôi đi, chuyện quan trọng nhất là thắng trận. Nhưng đây chỉ là so tài bình thường…
Sau đó Mắt Diều Hâu cũng không muốn đánh nữa, trong lúc chiến đấu hắn luôn có thể nhạy bén nhận ra trạng thái của đối thủ, sự dao động của Artoria không lừa được hắn. Không có gì thiếu thú vị hơn đối thủ phân tâm, dù chỉ lơ là một chút xíu.
Thân là kiếm sĩ sao có thể bị chút chuyện nhỏ này làm dao động ý chí hả? Mắt Diều Hâu khá là tiếc nuối, tuy đồ ăn Tom nấu ngon thật chăng nữa.
Mắt Diều Hâu không phải người giỏi ăn nói, lúc đối mặt người không quen thuộc thì dù đang tham gia tiệc cũng chỉ lẳng lặng uống rượu một mình, xung quanh là bầu không khí người sống chớ gần. Nhưng may mà có Sharkler chủ động tìm Mắt Diều Hâu chuyện trò.
Nể tình Artoria, Mắt Diều Hâu không ngại trao đổi một chút với người máy kỳ lạ tên Sharkler này, nhất là dưới tình huống trông hắn cũng không giống người yếu.
Thế là hai người nói từ rượu vang đỏ đang uống tới loại vang đỏ nào mùi vị tuyệt nhất, lại nói tới địa phương nấu rượu vang đỏ nổi danh thế giới, tiếp đó lại tới khí hậu của Paradise và Tân Thế Giới, lấy được không ít tình báo hữu dụng.
Trương Đạt Dã ở bên cạnh nghe, yên lặng cho Sharkler một like. Nếu để cậu tới sinh động bầu không khí cũng được thôi, dù gì cũng mở quán rượu lâu thế cơ mà, nhưng chắc chắn không thể tự nhiên lại thoải mái như Sharkler được.
Trong lòng Mắt Diều Hâu cũng thầm ngạc nhiên. Bao nhiêu năm qua, ngoài Shanks thì người hắn nói chuyện thoải mái nhất chính là người máy Sharkler trước mặt. Đúng là thế sự khó lường, nếu tên Tóc Đỏ ngốc kia gặp người máy Sharkler thì chắc hai mắt phát sáng luôn ấy chứ.
Bầu không khí trong bữa tiệc xem như hòa hợp, bữa trưa đơn giản này nhanh chóng kết thúc, các loli đã tự chạy đi chơi từ lâu, những người khác dọn dẹp bát đĩa.
Trong bếp của Hope, Mắt Diều Hâu cởi bỏ áo choàng, vén tay áo sơ mi đứng cạnh bồn rửa bát phụ giúp.
"Tách! Tách!" Tiếng chụp ảnh vang lên.
Mắt Diều Hâu quay đầu nhìn Trương Đạt Dã: "Làm gì thế?"
Trương Đạt Dã cười ha hả nâng máy chụp hình: "Xin lỗi, thấy kiếm sĩ vĩ đại nhất thế giới rửa bát nên không nhịn được, có cần chia ảnh cho anh không?"
Mắt Diều Hâu dội sạch cái đĩa trong tay, dùng giẻ lau tỉ mỉ lau khô, hờ hững nói: "Đừng làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."
Đây ý là không vấn đề gì hả? Trương Đạt Dã được voi đòi tiên: "Tôi có thể gửi cho báo đăng không? Nhuận bút chia ba bảy."
"Được. Cậu cũng là kiếm sĩ đúng không? Chỉ cần cậu đánh thắng được tôi." Mắt Diều Hâu lau tay rời phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận