One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 231: Chẳng lẽ công chúa Shirahoshi biến thành mèo? (2)

Chương 231: Chẳng lẽ công chúa Shirahoshi biến thành mèo? (2)
Hắn cũng biết đau, lại bị lắc qua lại, va chạm không nhẹ trên vách tường buồng lái, cũng may không chạm phải nút ấn nào không nên ấn.
"Tránh tránh tránh! Tránh mau!" Trương Đạt Dã kêu muốn rách cổ họng.
Thụy Manh Manh há hốc miệng: "Đang làm gì vậy? Tấn công theo phương thức tự sát à?"
Tom run lẩy bẩy, răng trên răng dưới không ngừng va lập cập, phát ra tiếng chói tai.
Không trách bọn họ hoảng, cái đầu lớn của Wadatsumi kéo theo Cá mập khổng lồ bay thẳng về phía bọn họ, cảm giác rất áp lực có được không.
Khác quái nào một tòa cao ốc hai chục tầng đẩy một cái nhà ba tầng nện thẳng tới đâu.
Nếu đổi thành Going Merry ở đây, đầu dê nhỏ chắc chắn sẽ bị dọa sợ ra meme.
Artoria ngược lại vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy Unagi, chẳng qua là giọng cô trở nên nghiêm túc hơn nhiều: "Hướng lên, hết tốc lực!"
Trong hư không cứ như có sợi cương vô hình bị Artoria giật mạnh, Unagi được cô chỉ huy nhanh chóng bơi lên phía trên. Theo tình huống trước mắt thì có thể thoải mái tránh khỏi va chạm.
Vấn đề ở chỗ, đồ chơi kia sẽ theo dõi.
Khi Unagi kéo thuyền bơi lên phía trên, cái đầu lớn của Wadatsumi cũng thay đổi phương hướng, tốc độ rẽ không giảm, tiếp tục lao tới.
"Các ngươi không trốn thoát được!" Vander Decken sung sướng cười phá lên: "Đi chết đi, con mèo khốn nạn! Ba hohoho..."
"Tên khốn này coi Wadatsumi làm vũ khí ném ra!" Nhìn cái đầu vừa kêu thảm vừa bay tới, Trương Đạt Dã lập tức liền biết chuyện gì xảy ra.
"Sharkler! Anh có sao không?" Thụy Manh Manh chạy đến mạn thuyền, gọi với về phía Cá mập khổng lồ đã khôi phục nguyên trạng.
Lúc này, Cá mập khổng lồ vẫn bị Wadatsumi đẩy thẳng về trước, thoạt nhìn giống một con cá mập mất đi ước mơ.
"Tôi ~ không sao..." Trong lúc nói chuyện, bởi vì Wadatsumi liên tục rẽ ngoặt theo hướng thuyền của đám Trương Đạt Dã nên Sharkler cứ lăn từ vách này đến vách kia trong buồng lái, loa phóng thanh truyền ra tiếng loảng xoảng.
Không biết dày vò như thế một thời gian thì liệu Sharkler có mắc chứng say người khổng lồ không.
"Sếp ơi, có cách gì giải quyết không?" Thụy Manh Manh vội vàng hỏi.
Trương Đạt Dã nói: "Có chứ, ít nhất có ba biện pháp có thể giải quyết vấn đề này."
Thụy Manh Manh kinh ngạc: "Nhiều thế cơ á? Biện pháp gì? Chắc không phải lại phương án gì không đáng tin cậy đấy chứ?"
Trương Đạt Dã nhìn Wadatsumi vẫn luôn đuổi theo phía sau: "Bảo đảm đáng tin. Phương án thứ nhất là để Artoria đi đánh nát Wadatsumi."
"Đánh… đánh... Đánh nát á?"
"Ừ, chỉ cần đánh vỡ thứ bị Vander Decken ném ra là nó không theo dõi được nữa."
"Xin đừng dùng từ 'chỉ cần' ở đây. Với cả làm thế cũng máu tanh quá." Thụy Manh Manh đưa ra ý kiến: "Với cả Sharkler còn đang treo bên trên không xuống được, ngộ thương thì sao?"
"Thế phương án thứ hai là ném Tom ra ngoài, chỉ cần Tom tiếp xúc với Wadatsumi một cái là xem như trúng mục tiêu rồi, hiệu quả của năng lực cũng biến mất."
"Méo?" Tom lắc đầu ra bóng chồng. Sao ngài có thể nghĩ ra phương án tàn nhẫn như vậy hả?
Trương Đạt Dã tiếc nuối sờ đầu Tom một cái. Rõ ràng đây là cách dễ nhất, cũng an toàn nhất: "Vậy cũng chỉ có thể giết chết Vander Decken, hoặc ít nhất là đánh cho hắn ta mất ý thức."
"Không bằng chọn phương án này đi!"
"Tôi biết rồi." Artoria cũng tương đối tán thành phương án này. Cô vung tay lên, Unagi lần nữa đổi phương hướng, kéo theo Wadatsumi vẽ một đường cong xinh đẹp giữa biển, lần nữa xông về phía Vander Decken.
"Ơ? Sao tốc độ thuyền kia lại nhanh như vậy!" Vander Decken trợn trừng hai mắt: "Các người đừng tới đây!"
Khi chỉ còn cách Vander Decken vài trăm mét, có ba ống pháo nhắm thẳng vào hắn ta, đặc biệt là ống pháo bị Tom đẩy tới mũi thuyền là ổn nhất, chuẩn nhất.
Tom rất nghiêm túc, bởi vì chủ nhân nói nếu bắn pháo không trúng thì phải nghĩ thêm phương án khác.
Phương án khác là gì? Có khi lại mấy ý tồi kiểu ném mèo con đáng yêu ra ngoài ấy chứ!
Tuyệt không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, thế là Tom nhắm chuẩn rồi nghiêm túc đốt dây dẫn, còn chê dây dẫn đốt chậm quá nên ghé qua thổi mạnh mấy hơi.
"Đoàng!"
Một tiếng đạn đại bác ra nòng, nguyên cái mặt mèo bị khói xông đen xì, chỉ còn chừa lại đôi môi sưng đỏ như lạp xưởng.
Tom nghẹo đầu, vô tội chớp chớp mắt, rất muốn khóc.
Không biết bởi vì chơi một pháo có kinh nghiệm hay vì vận may tăng vọt, lần này đạn của Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh cũng nhắm rất chuẩn, chuẩn như đạn của Tom vậy.
Bởi vì thời gian nổ pháo sai lệch, thế là ba viên đạn đại bác quỷ dị xếp thành hàng ‘chạy nhanh’ về phía Vander Decken, loáng thoáng còn nghe được tiếng tu tu như toa tàu đang chạy.
Vander Decken tứ cố vô thân, lúc này đang cố gắng cách lớp màng bong bóng khua nước chạy trốn, nghe được tiếng động thì quay phắt đầu lại: "Hỏng bét... Toi rồi!"
Viên đạn đại bác đầu tiên của Tom bắn trúng trán hắn, làm đầu hắn không tự chủ được ngẩng 90 độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận