One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 612: Không có trận doanh cũng tốt (3)

Chương 612: Không có trận doanh cũng tốt (3)
Quả táo Diệp Ngôn dứt khoát ngã đè lên người Brook: “Nói xong thì không chỉ đơn giản là đánh một trận thôi đâu. Đúng là xương không đổi được thói uống sữa tươi!”
Paul và Daya kinh ngạc: “Ngài, các ngài đang…”
Trương Đạt Dã vừa dùng chân chính nghĩa chà đạp Brook vừa giải thích: “Không có gì, chú ấy lên cơn loãng xương ấy mà. Xin hỏi quý cô có thể đổi trà thành sữa bò cho chú ấy được không? Chúng tôi giãn xương cốt cho chú ấy trước đã!”
“Tất… tất nhiên là được…” Daya bàng hoàng quay lại bếp lấy sữa, tự hỏi tại sao đã loãng xương còn phải giãn xương cốt cơ chứ.
Quậy một trận như thế khiến bầu không khí ngượng nghịu vơi hẳn đi. Chắc là vậy.
Brook thân tàn ma dại uống hết một ly sữa bò, sau đó lập tức đầy máu sống lại. Hắn đã gần như quen với việc bị đánh rồi, mỗi lần nêu ra kiến nghị kia mà không bị nện chỉ có thể chứng tỏ bên cạnh không có đồng bạn nào. Thế này cũng rất tốt mà.
Trong lúc trò chuyện, Trương Đạt Dã biết được hiện tại người trong thôn này đang sống rất tốt. Muốn kiếm sống thì họ có thể chọn ở lại làng làm nông, hái dược liệu, ra bến thuyền làm việc hoặc sang thị trấn Shells tìm công việc cũng được.
Cửa ải khó khăn nhất lúc bắt đầu được khắc phục bằng tiền bán thú dữ do hải quân giết, sau đó là thu nhập từ việc bán cây. Bây giờ chỉ cần chịu khó lao động là có thể sống tạm ổn, với những người bình thường như họ thì cuộc sống như vậy đã đủ thỏa mãn.
Đặc biệt là những người chịu khổ áp bức suốt 10 năm như bọn họ, cuộc sống thế này tựa như một giấc mơ. Cho nên bọn họ cảm thấy rất biết ơn đoàn du lịch Hope, biết ơn hải quân từ tận đáy lòng, cũng biết ơn người không muốn tiết lộ danh tính trên báo kia (Issho) .
(Issho)
Sau khi người trong làng biết đoàn du lịch Hope đang làm khách trong nhà Paul, toàn bộ dân làng đều nhao nhao tới mời bọn họ về nhà mình. Vì muốn kết thúc cuộc tranh giành mời khách, trưởng làng dứt khoát bảo cả làng tập trung tới một chỗ rộng rãi tổ chức tiệc, ai nấy đều nhất trí.
Dù chuyện này quanh co bất ngờ nhưng Trương Đạt Dã vẫn lựa chọn vui vẻ tiếp nhận, chí ít không cần phải lo lắng đến việc ăn sạt nghiệp gia đình nào đó trong làng.
Lúc này, tâm trạng của Trương Đạt Dã vẫn hơi phức tạp. Mình vừa cứu một nhóm người căm hận Chính Phủ Thế Giới, rồi lại cứu một nhóm người ủng hộ hải quân, đúng là… Không có trận doanh tốt quá chứ lị.
Trời tối dần, một đống lửa được đốt ngay trung tâm làng, ánh lửa chiếu sáng cả làng, cũng để những lá cây mới… Xùy!
Hơn 20 người vây quanh đống lửa, bá vai quàng cổ lẫn nhau, vừa ca hát vừa nhảy một điệu nhảy vô danh.
Trong đó, Diệp Ngôn mặc bộ đồ quả táo đỏ là bắt mắt nhất. Cậu chàng này có vẻ rất thích những dịp như vậy. Tốc độ hòa nhập của cậu ta nhanh đến chóng mặt, còn siêu tốc hơn cả Brook là người của thế giới này.
Brook cũng không rảnh rỗi, hắn dùng violin trình diễn một bài, sau đó biểu diễn tuyệt kỹ 45 độ của mình rồi chạy đến góc đảm bảo các đồng bạn không thấy để đưa ra lời thỉnh cầu kỳ quái với một vị tiểu thư xinh đẹp nào đó.
“Ai muốn cho ông xem thứ! Đồ biến thái!” Cô gái trẻ khá lanh lợi, lập tức nhấc chân lên giáng cho Brook một cú thiên liệt cước mạnh mẽ của Xuân Lệ.
Nhân vật Chun Li trong Street Fighter, chiêu đá của cô là Kyaku Hyakuretsu (đứng trụ 1 chân và đá nghiêng liên tục bằng chân còn lại)
*Nhân vật Chun Li trong Street Fighter, chiêu đá của cô là Kyaku Hyakuretsu (đứng trụ 1 chân và đá nghiêng liên tục bằng chân còn lại)
“Yoho… yohohoho~” Brook nằm dài trên mặt đất, vẻ mặt hạnh phúc: “Cảm ơn… khoản đãi…”
Lão quý ông xương này đúng là hết thuốc chữa rồi.
“Biến hình! Biến hình! Biến hình!” Hơn mười cậu nhóc choai choai và mấy người đàn ông mặt đỏ như gấc vì uống rượu đang vây quanh Sharkler và hô hào.
Ban đầu họ tưởng Sharkler là một người bình thường mặc trang phục kỳ lạ giống Diệp Ngôn, đến giờ họ mới phát hiện ra hắn là một người máy thật.
Sharkler rất phối hợp biểu diễn Super Mode, sau khi tạo dáng mấy lần mới bắt đầu uống rượu với mấy người lớn.
Phải nói là nhờ phúc của Sư Tử Vàng mà trong làng hiện tại gần như không có đứa trẻ nào dưới 10 tuổi cả. Các cậu nhóc mười mấy tuổi đang tụ tập quanh Sharkler, còn các cô bé thì kéo Perona và Wendy chạy khắp nơi tìm đồ ngọt để ăn. Carla chỉ đành ‘bất lực’ đi theo mấy nàng thiếu nữ.
Trong kiểu tiệc lửa trại này, thức ăn không được đặt ở cùng một nơi mà bày mấy dãy bàn từ gần đến xa ngọn lửa chính giữa, nhóm thiếu nữ nắm tay nhau chạy qua chạy lại giữa những cái bàn như thể tìm kho báu vậy, chuyên môn đi tìm những món tráng miệng đẹp mắt để chia sẻ và nhấm nháp.
Công bằng mà nói, toàn bộ bé gái trong làng cộng lại đều không dễ thương bằng hai cô bé lolita của Hope.
Trương Đạt Dã bỗng nhiên cảm thấy tự hào.
Artoria và Thụy Manh Manh dẫn Tom đi rục rịch khắp nơi, mỗi bàn ăn một ít rồi lại đổi chỗ, chỉ cần bọn họ siêng thay đổi vị trí thì không ai biết lượng đồ ăn họ tiêu thụ khủng bố nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận