One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 451: Ngọc thiêng Yasakani (Yasakani no Magatama), danh bất hư truyền (3)

Chương 451: Ngọc thiêng Yasakani (Yasakani no Magatama), danh bất hư truyền (3)
(Yasakani no Magatama)
“Bằng ấy quân hạm vẫn hoàn hảo không sứt mẻ, chắc chắn không phải địch tấn công, Biển Đông làm gì có hải tặc nào mù lòa đến mức thấy bảy chiếc quân hạm khổng lồ neo ở chỗ này còn dám đến gần.
"Nhưng thưa đại tướng Borsalino, đã hết nguyên liệu nấu ăn mất rồi!"
Khỉ Vàng nghi hoặc ra mặt: "Hết? Không phải lúc xuất phát đã chất đầy à?"
Trung tâm hải quân trước nay chưa từng thiếu vật tư, vì ứng phó tình huống đột ngột phát sinh, mỗi lần quân hạm xuất cảng đều sẽ mang theo đủ thức ăn, thậm chí dư dả. Sao lần này lại hết nhanh như vậy?
"Bởi vì ngài ra lệnh chúng tôi chiêu đãi các vị khách kia. Bọn họ ăn khỏe ngoài dự đoán. Ngay cả con mèo nhỏ cũng ăn hết lượng thức ăn của 10 người.
Thuộc hạ dẫn dắt toàn thể đầu bếp phấn đấu ba giờ, dùng hết sạch nguyên liệu nấu ăn mới lấp đầy bụng họ, không đánh mất thể diện hải quân, cũng giữ được tôn nghiêm của người đầu bếp!"
Tôi xin cậu đánh mất thể diện một tí đấy! Hiếm lắm Khỉ Vàng mới nảy sinh cảm giác hối hận với chuyện đã làm: "Đúng là coi thường bọn họ rồi... Tới chỗ Strawberry điều ít nguyên liệu nấu ăn qua đây đi."
...
Lúc này, trên Hope, Issho nghiêm túc hỏi: "Chú em, sao rồi?"
Trương Đạt Dã nhìn rồi nói: "3, 3, 6 - 12 điểm. Artoria là 4, 5, 6 - 15 điểm. Ông chú lại thua rồi, dán giấy đi."
"A, chết tiệt. Lần nữa đi, lần này tôi thắng chắc!" Issho không cam lòng nhận lấy tờ giấy dán lên trên mặt, sẵn sàng cho ván sau.
Bình thường là một người rõ nghiêm trang, lên bàn bài bạc là thành đứa trẻ con luôn, cứ phải thắng một ván mới chịu thôi, dù tiền cược của họ chỉ là dán giấy lên mặt.
Nhưng phẩm chất đánh cược của Issho rất khá, sẵn lòng chịu thua, lại còn không dùng năng lực ăn gian. Chẳng qua hậu quả của việc chơi xúc xắc với Artoria như thế chính là cả gương mặt hắn đều sắp bị giấy dán kín rồi.
Nếu có tờ giấy nào tình cờ rơi xuống, hắn còn dùng năng lực khống chế giấy bay lên dán về chỗ cũ cơ. Trái Trọng Lực hoành tráng bị hắn dùng để làm chuyện như vậy… khá là đáng yêu.
"Chỉ còn hai mảnh giấy thôi nhé, ông chú còn thua tiếp là hết cơ hội rồi."
"Cái gì? Vậy ván sau tôi phải nghiêm túc rồi!"
"Chú Issho, phòng của chú đã dọn xong rồi ạ. Khi nào chú muốn nghỉ ngơi thì gọi cháu nhé, cháu dẫn chú qua đó." Thụy Manh Manh nói.
Issho đáp: "Cảm ơn cô gái trẻ, thêm phiền cho cô rồi."
"Không sao, không phải chuyện gì phí sức." Thụy Manh Manh hỏi: "Nhưng cháu nghe nói ngài và trung tướng Tokikake là bạn tốt mà. Không ở với chú ấy cũng không sao ạ?"
"Ha ha, trên quân hạm ngột ngạt lắm, chẳng tìm nổi một người đánh cuộc với tôi. Bên này vui hơn nhiều, tôi đành mặt dày tới tá túc." Issho rất thích không khí ở đây.
Có người chơi xúc sắc với hắn, có người trình diễn âm nhạc êm tai, có người lặng yên ngồi một bên học tập... Chắc là học nhỉ, chỉ là trông có vẻ hơi ngủ gục tí thôi.
Còn có sinh vật không rõ kia, nửa ngày không gặp chẳng biết làm thế nào mà căng thành quả bóng tròn, thế mà vẫn lăn tới cạnh đây hóng hớt cho được.
Là một con thuyền cực kỳ thú vị.
So ra thì nếu đi chỗ Tokikake, trò chuyện một lúc sẽ tới đề tài mời hắn gia nhập hải quân gì đó.
Không phải Issho phản cảm hải quân gì cả, chỉ là còn quá nhiều nơi chưa đi, nhiều vấn đề chưa nghĩ thông. Chờ khi nào hắn xác định được chuyện mình nên làm thì mới có thể kết thúc cuộc sống du lịch một mình thế này.
Mà bây giờ, chuyện quan trọng nhất với hắn là…
“Lạch cạch!” Xúc xắc bị lắc lên, gõ xuốn g bàn đánh cạch. Issho tràn đầy tự tin: "Lần này cảm giác rất tốt, tôi thắng chắc rồi!"
Artoria tiện tay lắc lư mấy cái, dùng tăm xỉa răng ghim một miếng trái cây nhỏ cho vào trong miệng, nhẹ nhàng mở nắp.
Trương Đạt Dã không nỡ nhìn thẳng: "Artoria ba con 6, chú Issho lại thua rồi."
"Sao... Sao lại thế được..."
“Hây!”
“Hô!”
Dù hôm nay bận rộn tham quan quân hạm (đi ăn chực), sau đó còn tiếp đãi Issho, Trương Đạt Dã vẫn không bỏ quên việc luyện kiếm thuật.
Lần này, trong quá trình giao chiến với quân đoàn mãnh thú của băng Sư Tử Vàng, Trương Đạt Dã đã chém đứt rất nhiều sừng, răng nanh và móng vuốt thú dữ. Những mãnh thú biến dị do Sư Tử Vàng đặc biệt bồi dưỡng chưa chắc không có con nào răng, sừng, móng cứng hơn sắt thép, thế nên cậu thu hoạch được khá nhiều.
Điều Trương Đạt Dã cần làm bây giờ là nhớ lại cảm giác lúc đó và tìm cách để mình có thể sử dụng trảm kích như thế bất cứ lúc nào.
Trảm kích có thể chém sắt chặt thép như thế không phải chỉ dựa vào lực khống chế và góc độ là làm thoải mái, mà cần một chút phối hợp từ tinh thần và ý chí gì đó. Nếu cứ bắt Trương Đạt Dã phải miêu tả thì chỉ có thể nói rằng đấy là một loại cảm giác rất mơ hồ.
Kiểu luyện tập này rất hao phí tinh thần, sau khi cảm thấy hơi mệt mỏi, Trương Đạt Dã không dừng lại nghỉ ngơi mà nghiêm túc luyện tập đủ loại chiêu thức cơ bản thêm vài lần nữa rồi mới cất kiếm, lấy khăn lau mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận