One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 653: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (3)

Chương 653: Hải Vương vùng biển cạn vô địch (3)
À thì… Cảm xúc của Trương Đạt Dã hơi phức tạp, Hatchan không nói dối, đám trẻ ranh kia… Tạm thời coi như thanh toán xong đi.
Cậu suy nghĩ giây lát rồi nói: “Ông đồng ý với cháu ba chuyện, cháu sẽ thả hắn.”
“Nói nghe xem.”
Trương Đạt Dã xòe ngón tay ra rồi đếm: “Thứ nhất là giống ông đã nói đấy, đảm bảo từ nay về sau hắn không làm hải tặc nữa. Thứ hai, nghĩ cách đền bù cho những người dân bị thương và những ngôi nhà bị phá hỏng. Thứ ba, bảo cháu thả một hải tặc làm cháu khó chịu lắm, giờ ông hoặc là hắn giải cứu 100 người tốt vô tội hoặc xử lý 100 kẻ ác làm xằng làm bậy thì cháu sẽ nguôi ngoai. Ông đồng ý không?”
Rayleigh đẩy mắt kính lên rồi trả lời: “Hai điều kiện trước không thành vấn đề, nhưng ở điều kiện thứ ba, hình như em trai Đạt Dã có hiểu lầm gì đó về lập trường của tôi thì phải?”
Trương Đạt Dã nhìn ông: “Ông muốn cứu ân nhân của mình mà còn đòi hỏi lập trường nữa à?”
Rayleigh cúi đầu, đôi mắt bị bóng mờ che khuất: “Muốn cứu người vẫn còn cách khác. Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
“Vậy chúng ta đánh một trận, ông chỉ cần đánh ngã toàn bộ 10 người của đoàn du lịch Hope, ông muốn cứu ai thì cứu.”
Trương Đạt Dã cảm thấy với tính tình của Rayleigh thì sẽ không nặng tay giết người đâu. Đương nhiên, có giết được hay không là chuyện khác, nhưng bị ông đánh một trận sẽ thu hoạch được khá nhiều. Giống như lúc dùng Garp để luyện tập vậy. Chỉ cần không bị đánh chết là kiếm lời rồi, thực lực thật sự tăng lên rất nhiều.
“10 người ấy à?” Rayleigh ngước lên nhìn các thành viên trong đoàn du lịch Hope.
Lúc này, Artoria lén gặm nốt miếng thịt cuối cùng trên khúc xương to mà Tom cầm bên tay trái, sau đó giả đò như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tom vừa gặm xong thịt ở bên tay phải bèn ném xương đi, sau đó đưa cục thịt ở bên tay trái ra trước mặt, biểu diễn một màn cắn miếng thịt không tồn tại mà không nhận ra điều gì.
Perona, Wendy và Carla vừa mới nghịch ngợm quá đáng nên bây giờ đang ngoan ngoãn đứng một bên, không nói một lời.
Brook thì hình như lại vừa “thả dê” cô nàng xinh đẹp nào đó nên bị người ta đá lăn lông lốc.
Sharkler được một đám trẻ con vây quanh, quấn lấy đòi hắn cho chúng xem người máy khổng lồ bất thình lình xuất hiện khi nãy.
Diệp Ngôn thì còn đắm chìm trong vai diễn của mình, liên tục uốn éo tạo dáng khác nhau. Kim Nhị Bằng cầm máy ảnh bay trên trời chụp hình cho chủ nhân nhà mình.
Thụy Manh Manh đang ngoan ngoãn ăn cơm thì bị bà chị Bellemere lưu manh lớn tuổi chạy lại nắm bả vai mời rượu.
Nguyên đoàn du lịch Hope trông yếu nhớt, không có miếng khí thế nào, thế mà Rayleigh lại cảm thấy… Chắc ông đánh không lại người ta đâu.
“Nói gì thì nói, 10 người cùng lên đánh một ông già như tôi thì hơi ức hiếp người quá đáng nhỉ?”
“Cái này có gì đâu, đơn đả độc đấu thì cả đoàn chúng cháu đánh 1 người, đánh 1000 người thì cũng cả đoàn chúng cháu đánh hội đồng, không phải cố tình nhắm vào ông đâu.” Trương Đạt Dã cảm thấy mình rất chi là chân thành, nhưng cứ cảm thấy lời này hơi quen quen thì phải.
Rayleigh tin lời này, cũng đoán rằng Sư Tử Vàng đã bị đánh chết như thế. Chẳng qua ông không hề hâm mộ đãi ngộ của Sư Tử Vàng chút nào.
Rayleigh suy nghĩ giây lát rồi nhoẻn miệng cười: “Em trai, trước đó cậu đã nói gì nhỉ?”
Trương Đạt Dã giật mình, phản xạ đáp: “Cháu nói chỉ cần ông đánh bại 10 người bọn cháu…”
“Không phải câu này, câu trên nữa á.”
“Ông muốn cứu ân nhân của mình mà còn đòi hỏi lập trường nữa à?”
“Câu trên nữa cơ.”
“Đồng ý với cháu 3 chuyện…”
“Được!” Rayleigh đồng ý ngay tắp lự, bật cười khà khà rồi cởi trói cho Hatchan.
Trương Đạt Dã: “?”
“Ơ khoan đã, ông đồng ý tùy tiện vậy à?” Trương Đạt Dã suýt thì không theo kịp tốc độ tráo trở của ông. Tôn nghiêm đại hải tặc của ông đâu rồi? Chẳng phải vừa rồi ông còn sĩ diện với cháu ư?
“Chứ sao nữa? Có phải tôi tới gây sự đâu.” Rayleigh mỉm cười lắc đầu, ông vốn chỉ định đến ké một ly rượu thật, tiện thể quan sát xem bọn họ thay đổi thế nào sau khi ra khơi. Chẳng qua tình cờ biết Hatchan xảy ra chuyện nên mới quyết định cứu người thôi mà.
Nhưng mặc kệ nguyên nhân là gì đi chăng nữa thì đánh nhau không phải là lựa chọn tối ưu, lỡ ngộ thương ai đó thì càng khó thương lượng rồi.
Thấy Hatchan đã được cởi trói, đám người cá còn tỉnh táo đều bàn tán xôn xao, Kuroobi không nhịn được hỏi: “Hatchan, mày biết con người này à? Trông có vẻ quan hệ rất tốt nữa chứ. Mày phản bội đại ca Arlong à?”
“Nou, bởi vì hồi nhỏ tôi đã vô tình cứu Rayleigh một lần nên…” Hatchan hốt hoảng giải thích nguyên nhân hắn và Rayleigh quen biết nhau.
Có người cá bỗng nảy ra một ý: “Vậy… Có phải bọn này cũng được…”
Kuroobi trách mắng: “Câm miệng lại đi, mày muốn cầu xin sự thương hại của nhân loại à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận