One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 492: Không ai có khả năng đánh đấm! (2)

Chương 492: Không ai có khả năng đánh đấm! (2)
Theo quan sát của hắn, người có năng lực nhất nhóm này chính là cô gái đeo thanh kiếm đen khổng lồ trên lưng, vừa hay cô ta đã dẫn đám trẻ con rời khỏi đây rồi. Còn mấy người trước mặt hắn - thiếu nam thiếu nữ gầy teo yếu ớt, một con mèo, một bộ xương di động và một người máy thì có sức chiến đấu gì cho cam?
Người máy trông rõ hiền lành, chắc là do người thật điều khiển.
Bộ xương di động kia cũng chỉ có vẻ khủng bố, dọa người tí thôi chứ dọa người ta xong vẫn trả tiền kẹo bông cơ mà! Chắc chắn là không có bản lĩnh gì.
Cho nên Rider đi đến kết luận rằng không ai trong số những người này có khả năng đánh đấm. Thỏa thuận không thông thì sử dụng bạo lực thôi!
Trương Đạt Dã chợt ngộ ra: “Hóa ra chỉ cần đội chấp pháp không nhìn thấy là được, cảm ơn anh đã chỉ điểm.”
“Chẳng lẽ sợ đến ngu luôn à? Dạy cho chúng nó 1 bài học đi!” Rider phẩy tay, 4 thuộc hạ của hắn lao tới.
Ba giây sau.
“Tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho hành vi mạo phạm của bọn tôi!” *5
5 tên mặt mày bầm dập quỳ thành một hàng, dập đầu sát đất xin lỗi.
Nói thật, chính chúng còn không biết mình thua như thế nào, chỉ cảm giác vừa duỗi tay ra là lập tức bị người ta đè ra đất đánh cho 1 trận. Không, thậm chí có khả năng là bị mèo đánh một trận… chắc ảo giác mẹ nó rồi.
Điều không thể hiểu được là cớ gì mấy người mạnh như thế còn tuân thủ pháp luật hả? Thế đếch nào còn giảng đạo lý đối nhân xử thế? Ví như tên đội trưởng tuần tra ở bến cảng kia cũng xứng nhận hối lộ từ mấy người chắc?
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Quần chúng vây xem cũng chết lặng theo, tôi vừa lấy hạt dưa ra đã đánh xong rồi á? Sao bảo chiến đấu khốc liệt cơ mà?
“Cút đi.” Trương Đạt Dã không muốn phí lời với những người này, dạy dỗ bọn họ xong thì rời đi với đồng bạn, quần chúng đứng xem cũng nhường đường cho bọn họ.
“Ông chủ Rider, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Một thuộc hạ hỏi.
“Còn làm gì nữa? Đến bệnh viện!” Rider sờ lên khuôn mặt sưng vù của mình, đau đến méo miệng.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của đám Trương Đạt Dã, trong lúc vừa đi vừa ăn uống, họ cũng tìm được hiệu sách đầu tiên chủ nhà hàng nhắc tới.
Hiệu sách có diện tích khá nhỏ, giá sách bên trong được xếp gọn gàng và ngăn nắp, khoảng cách giữa các giá sách không đủ cho 2 người cùng đi. May mà trong tiệm không có nhiều người, chỉ có vài đứa trẻ đứng trong góc đang lật xem sách có tranh minh họa.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên đeo kính, trông rất tốt tính, không hề đuổi bọn trẻ đi mà chỉ lặng lẽ ngồi ở quầy lễ tân đọc báo hôm nay.
Khi nhóm Trương Đạt Dã đến gần hiệu sách, ông chủ hiệu sách chỉ ngước mắt lên nhìn một chút rồi lại cúi đầu đọc báo.
Mấy giây sau, ông chủ dụi mắt quay đầu nhìn lại, không phải hoa mắt? Một bộ xương di động đang đọc sách trong tiệm của mình? Làm sao đây, nên gọi cho đội chấp pháp hay là gọi người trừ tà?
Nhóm Trương Đạt Dã không để ý đến ánh mắt của ông chủ, thoải mái chạy tới giá phân loại địa lý để tìm những cuốn sách mình muốn.
Sổ tay hướng dẫn bằng tranh ảnh về các hòn đảo ở biển Đông? Hẳn là hữu ích, lấy.
Truyền thuyết trên biển? Nói không chừng có manh mối, lấy.
Kiến thức chung về khí hậu biển Đông? Chắc là có ích, lấy luôn.

Bọn họ chọn ra hơn 20 cuốn sách đủ loại, mang ra quầy thanh toán.
Ông chủ máy móc thu tiền, cho sách vào túi rồi đưa cho Trương Đạt Dã, sau đó hơi do dự nói: “Xin hỏi…”
Ánh mắt đảo qua Brook và Sharkler.
“Tôi là người máy, chú ấy là bộ xương, đến từ Đại Hải Trình.” Sharkler trả lời, hắn cảm thấy cứ đổ hết cho Đại Hải Trình là bớt việc.
“Đại Hải Trình à…” Ông chủ lộ vẻ mặt ‘ra là thế’, chắc ông ấy đang tự tưởng tượng cái gì.
Ngược lại, những đứa trẻ đang ở trong hiệu sách rất hào hứng, nghe Sharkler nói xong thì vội vàng chạy đến: “Người máy! Là người máy thật này!”
Sharkler mỉm cười tạo dáng cho bọn trẻ xem, khi bị bọn trẻ yêu cầu biến hình, Sharkler thoái thác rằng chỉ khi gặp kẻ xấu thì hắn mới hô khẩu hiệu ‘Super Mode’ thật to, sau đó hóa thân thành siêu anh hùng bảo vệ người dân.
Thiết lập ngầu như vậy dễ dàng nhận được sự sùng bái của bọn trẻ, thực ra hắn muốn dành thời gian hóa thân quý giá của mình để luyện tập Karate người cá.
Mấy đứa trẻ đặt sách xuống và thương lượng bày trò chơi biến thân thành siêu anh hùng, tranh cãi đỏ mặt tía tai chỉ vì vấn đề ai đóng vai anh hùng.
Dù hoàng tộc và quý tộc không ra sao nhưng đa số dân thường và trẻ con đều khá tốt nhỉ? Trương Đạt Dã nghĩ đến Zephyr, hình như từ lúc nhỏ đã muốn trở thành anh hùng Z, cũng không biết tình hình của vị này bây giờ thế nào rồi.
“Cậu Đạt Dã, chúng ta có đến hiệu sách khác nữa không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận