One Piece: Đồng Bọn Đầu Tiên Là Mèo Tom

Chương 657: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (1)

Chương 657: Grap: Tôi muốn nghỉ phép (1)
Sengoku tiện tay nhét mấy tờ giấy vào trong miệng con dê nhỏ bên cạnh mình rồi xoa mày, đang định than thở ‘thật sự không khiến người ta bớt lo’ thì cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra đánh ‘rầm’, sau đó cái tên không khiến người ta bớt lo nhất bước vào.
Garp vỗ lên bàn làm việc của Sengoku rõ mạnh rồi hỏi: “Sengoku, lần này ông đây lại đánh chìm 7 con thuyền hải tặc rồi, có thể nghỉ phép được chưa?”
“Trước khi vào phòng tôi thì hãy gõ cửa tử tế.” Sengoku nói: “Chuyện nghỉ phép phải hoãn lại một thời gian.”
Garp bất mãn nói: “Tại sao chứ? Ông đây đã lâu lắm rồi không được gặp mặt hai đứa cháu đáng yêu của mình. Chắc chắn chúng cũng rất nhớ tôi.”
Sengoku: “Nhớ thì đón chúng đến đây. Vừa vặn đưa người đến trại huấn luyện luôn, để Zephyr trông coi giùm anh.”
Garp từ chối thẳng thừng: “Không được đâu nhé. Ông đây đã có sẵn kế hoạch hoàn hảo rồi, chắc chắn có thể huấn luyện bọn chúng trở thành lính hải quân mạnh nhất. Cậu chỉ cần phê duyệt cho tôi nghỉ phép là được.”
Sengoku cũng từ chối dứt khoát: “Không cho. Tạm thời ở đây không thiếu anh được.”
“À.” Garp không dây dưa nữa, Sengoku đã nói như vậy thì chứng tỏ ông không đi được thật.
Garp dùng ngón út móc mũi: “Vậy thì lấy bánh gạo cậu giấu ra đây đi. Ông đây muốn nghỉ ngơi một lát đã.”
Sengoku mở ngăn kéo, ném một túi bánh gạo vào mặt Garp: “Nghỉ ngơi cho tốt đi, vừa khéo có nhiệm vụ mới cho anh đây.”
Garp bắt lấy bánh gạo, bắn cứt mũi vừa mới móc ra về phía Sengoku: “Còn cả trà nữa, tôi thấy hết rồi, là trà ngon.”
Sengoku xụ mặt né tránh đòn tập kích của ông rồi tiếp tục ném một gói trà vào mặt Garp, rồi mới nói cho ông biết nhiệm vụ mới.
Nhìn Garp thành thạo sử dụng đồ pha trà trong phòng làm việc của mình, bệ vệ ngồi trên ghế sofa ăn ăn uống uống, rồi ngẫm lại bản thân cả ngày chẳng có lúc nào rảnh rỗi để duỗi eo, Sengoku cảm thấy hơi nghi ngờ rằng ban đầu mình không nên thăng chức đại tướng mới phải.
Không không không, giữ gìn chính nghĩa vẫn luôn là việc ông một mực theo đuổi, sao có thể dao động vì chút chuyện nhỏ này chứ.
Nhưng thấy Garp ăn no uống say rồi gật gù buồn ngủ, Sengoku giận mà không có chỗ trút. Ông cầm một xấp tài liệu lên, phát động Haki vũ trang.
Sengoku ném tài liệu trong tay ra, dưới tác dụng của Haki, xấp giấy lập tức trở nên cứng rắn giống như tấm thép, đập cái bộp vào mặt Garp.
Bong bóng nước mũi của Garp vừa mới xuất hiện thì đầu ông đã bị nện ngửa ra sau, đâm thủng cả bức tường.
Hải quân ở phòng bên cạnh tập mãi thành quen, chỉ nhìn thoáng qua đầu của Garp rồi thành thạo lôi dụng cụ ra, bắt đầu xây lại tường. Đây là lần thứ mấy trong tháng này nhỉ?
Garp rút đầu ra, mặt mày hoang mang gãi gáy: “Hả? Nói xong rồi à?”
Sengoku thở dài: “Chi tiết nhiệm vụ đều được ghi ở trên rồi đấy, mau cút đi.”
Đúng lúc này Aokiji cũng vừa trở lại căn cứ, thấy Garp thì tò mò hỏi: “Trung tướng Garp, sao mặt ngài lại đỏ thế?”
“Bowahahahaha, vừa ngủ ngon giấc, tinh thần sáng láng đấy mà.”

Thánh địa Mary Geoise, Ngũ Lão Tinh cũng nhận được tin tức này.
Arlong 2000 vạn đương nhiên không đáng để họ để ý, nhưng chuyện dính dáng đến Thất Vũ Hải Jinbe thì không đơn giản như thế. Chưa kể đoàn du lịch Hope cũng là đối tượng được họ quan sát trọng điểm.
“Sao lại là bọn họ?”
“Cái đội nhỏ này gần đây hoạt động tích cực quá nhỉ.”
“Không chấp nhận lời mời của hải quân cũng không muốn làm nhân viên của Chính Phủ Thế Giới. Sao người có thực lực như bọn họ lại ra khơi? Thật sự chỉ để đi du lịch ư? Đi du lịch thì sao phải làm nhiều chuyện như vậy?”
“Thử mời họ gia nhập Thất Vũ Hải xem sao? Vừa khéo có một vị trí trống đây.”
“Danh tiếng của bọn họ vẫn chưa đủ vang dội, hơn nữa… bọn họ cũng không phải là hải tặc, chỉ sợ họ không cảm thấy hứng thú với đặc quyền của Thất Vũ Hải.”
“Băng hải tặc của Arlong bị bắt, liệu Jinbe sẽ có hành động gì không? Hiện giờ hải quân không có đủ sức lực đề phòng một vị Thất Vũ Hải đâu.”
“Bảo CP chú ý thêm chút đi, nếu thật sự không ổn thì có thể cho đám người cá kia “vượt ngục”, đằng nào cũng chỉ là vài nhân vật râu ria thôi.”
“Cứ quyết vậy đi, cũng nên chú ý đến nhóm người kia nhiều hơn.”
Trong đại dương bao la có vô số hải tặc, đối với Ngũ Lão Tinh thì chừng trăm hải tặc người cá bị bắt hay được thả không đáng kể cho lắm. Thứ bọn họ muốn làm chỉ có ba việc: Ổn định, ổn định và vẫn là cmn ổn định.
Cho dù cách làm của bọn họ khiến một vài thôn trấn nhỏ gặp xui xẻo thì họ cũng chẳng quan tâm, dù sao ngày nào chẳng có người bị hải tặc cướp bóc. Nếu không có hải tặc làm loạn thì người bình thường còn chịu thành thật nộp thiên cống kim để đổi lấy sự bảo vệ của Chính Phủ Thế Giới à?

Nami lắc đầu, gian nan nói: “Tớ, tớ không đồng ý…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận